Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)

Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)

Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE

Edit: #TTK

Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác. TruyenHD

_________&&&&&__________

CHƯƠNG 19

Nhu Nhu vẫn còn ngủ sau ca phẫu thuật, chiếc áo khoác chần bông rộng màu xám chỉ che được một phần ba người con bé, và băng quấn cánh tay phải của cô.

Hắn ngất xỉu một lát trước cửa phòng cấp cứu, lưng không tránh khỏi va chạm vào mép ghế, khi gặp vết thương cũ, nét mặt nhăn nhó, nội tạng chấn động, một lúc sau hắn mới lâm vào cảnh của màu đen và trắng xen kẽ.

Nghĩ đến Nhu Nhu hẳn là rất bất an sau ca phẫu thuật, nhưng ít nhất phải ở bên cạnh con bé. Hắn cảnh cáo bản thân không được ngã xuống, ngay lúc đó, hắn ngã xuống sàn, một tay nắm lấy lan can lạnh lẽo phía sau, cắn chặt môi, kéo lòng bàn tay và mông về phía sau.

Dựa cánh tay trên ghế trong hai giây để nghỉ ngơi, hắn mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Tinh Thuần đang kêu cứu.

Hắn liếc nhìn Đỗ Triết đang nhanh nhẹn bước tới, đối mặt với Bạch Tinh Thuần đang hoảng sợ trước mặt, giơ ngón trỏ lên đôi môi đang run rẩy, ý bảo hắn quay về chăm sóc đứa nhỏ trước.

Hắn khó khăn ấn hai tay vào thành ghế, nhấc mông lên ghế đấu, xoa xoa cái lưng đau nhức rồi nuốt vài viên kẹo, nhắm mắt lại hai giây để kìm nén sự chuyện gì đang xảy ra.

Thân thể Nhu Nhu chiếm nửa giường nhỏ, hắn sợ con bé động đậy không kịp tránh cánh tay trói buộc liền bị giường cố định.

Hắn nhìn cánh tay đang quấn băng ở phía bên phải, băng trắng đã rỉ máu, vết thương dài như vậy cần phải khâu bao nhiêu mũi, hắn thậm chí không nghĩ tới, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn ngồi phịch xuống trên một chiếc ghế vải mềm thoải mái. Không kiềm chế được mũi đau nhức, hai mắt đỏ bừng và đầu óc tắc nghẽn.

Hắn chỉ có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại, sẵn sàng đón nhận rất nhiều câu hỏi dằn vặt, khóc lóc, thậm chí còn thêu dệt nên một câu chuyện đẹp đẽ cho những vết sẹo mà con bé rất có thể sẽ để lại trong tương lai.

Nhưng nỗi đau vẫn cứ như ngàn vạn mũi tên đâm vào trái tim hắn, không phải tất cả đều chỉ cắm vào trái tim mỏng manh. Nhưng nổi đau nào rồi cũng chóng qua.

Một, hai, ba,.. như kim phút di chuyển, từ từ tăng kích thước, càng ngày càng hãm sâu những vết đau và vết sẹo khiến hắn ngạt thở đến mức ngất xỉu.

Rõ ràng đã kìm giữ bàn tay không bị thương của Nhu Nhu ở phía bên kia, nhưng con bé đã tách rời ra khi nào cũng không biết.

Đỗ Triết đầu tiên là tìm hiểu tình trạng của Nhu Nhu với bác sĩ chăm sóc kiểm tra khu nhà trẻ.

Làm xong tất cả, anh đứng ở cửa, trước khi mở cửa nhìn xuyên qua tấm kính nhỏ trong suốt trên cửa. Mệt mỏi nhìn điểm sáng bên giường bệnh, đổ bóng đổ nát trên bức tường trắng vào ban đêm.

Cái cổ gầy guộc dường như không thể chống đỡ được sức nặng của đầu, khiến cho cái đầu tròn trịa chùn xuống phía trước, và phần lưng của cái bóng oàn mình thành hình chữ C.

Khi nhìn thấy tấm lưng cong cong của vật chủ bóng đen kia, Đỗ Triết không nỡ rời mắt. Không biết tại sao anh lại nhớ, trước đây, A Tá người luôn thích thẳng lưng, mỉm cười với hàm răng trắng đều.

Trong đầu chỉ lóe lên một giây, liền áp lòng bàn tay vào cửa, vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề.

Tiếng bước chân ngày càng gần vang lên bên tai A Tá, bàn tay đang nắm chặt Nhu Nhu hiển nhiên tự buông lỏng, thân người trở căng thẳng, bất giác cuộn người lại, như muốn thu nhỏ lại thành một quả cầu khí.

Trước khi Đỗ Triết lên tiếng, thì hắn dùng âm lượng yếu ớt, chỉ trích chính mình: "Thực xin lỗi, em không có chăm sóc được cho Nhu Nhu. Chúng ta còn chuyện gì, ngày khác nói được không? Em bây giờ... chỉ là muốn yên lặng đợi con bé tỉnh lại"

Hắn không muốn tranh cãi quá nhiều với Đỗ Triết về vấn đề này và hắn cần thời gian để điều chính tâm trạng của mình. Nếu Nhu Nhu tỉnh, không thể để con bé nhìn thấy biểu hiện của hắn vào lúc này. Nhu Nhu sẽ cảm thấy vết thương của mình rất dữ tợn, và sẽ cảm thấy hoảng sợ hơn nữa, cũng không thể để con bé nhìn thấy sự bất hòa giữa hai người ba của mình, con bé sẽ càng buồn hơn.

Giống như con ốc không có vỏ cứng, thân mềm của nó kéo theo nỗi buồn chậm chạp trên mặt đất, và chất nhầy tiết ra là nỗi lo lắng của nó. Khi nó giải thoát hết điều đó, nó khoác lên mình chiếc vỏ vỡ vụn bị dẫm lên và giả vờ tiến về phía trước trong sự xuất hiện bản thân nguyên vẹn

Đỗ Triết bước đi vội vàng không đáp lại hắn, cố ý đi qua chỗ của A Tá, đi tới bên cánh tay bị thương của Nhu Nhu, nhìn mái tóc dài mềm mại ướt đẫm, khuôn mặt thanh tú đáng yêu đầm nước mắt.

Lau sạch vết máu còn sót lại trên mặt và tay con bé bằng khăn giấy ướt, sau đó đánh mắt sang A Tá. Đôi mắt cụp xuống trũng sâu, và nói: "Tôi quay lại sau, mang theo đồ của Nhu Nhu và thay quần áo.. Cậu có cần gì không? Có cần tôi lấy giúp?"

A Tá vẫn không ngẩng đầu, vòng vo lắc đầu, rồi lại gật đầu.

"Tôi đã nói với bác sĩ để con bé nằm viện theo dõi vài ngày. Tôi đã sắp xếp lịch khám sức khỏe cho Nhu Nhu rồi. Cậu cứ ở đây vài ngày chăm sóc Nhu Nhu. Tôi sẽ cố gắng trở lại vào buổi tối. "

A Tá nghĩ, muốn ở đây mấy ngày thì phải đem theo máy tính, bản thảo quá nhiều, công việc không đảm bảo ổn định, hơn nữa nhìn quanh môi trường của bệnh viện cũng phải chi rất nhiều tiền. Không thể lại trì hoãn bản thảo một lần nữa...

Nhưng nếu hắn tự mình quay lại lấy thì phải gấp gần 1 tiếng rưỡi, ở một mình cũng không lo được.

Đôi mắt thất vọng của A Tá tụ lại một lúc, cẩn thận hỏi: "Em có một chiếc máy tính xách tay trong phòng với bộ sạc đa năng và một vài cục pin bên cạnh. Anh có thể lấy giúp em được không."

Đỗ Triết cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên, không trả lời nói xem có được hay không, vội vàng bước ra cửa, cảm thấy rất lo lắng, lại nói với hắn: "Cậu nên chi thêm một chỗ cho mình đi, chú ý đến con bé vào ban đêm và yêu cầu bác sĩ đến ngay lập tức nếu con bé có bất kỳ biểu hiện bất thường nào. "

Sau khi anh đóng cửa lại, tiếng bước chân rời đi, A Tá khẽ quay đầu nhìn theo bóng người hắt trên tường qua ô cửa kính nhỏ trên cửa.

Anh bước đi rất nhanh, bóng dáng lướt đi như gió, cho đến khi ánh mắt không thể đuổi kịp trong không gian nhất định, hắn mới miễn cưỡng mỉm cười, mới chậm rãi thu ánh mắt về phía Nhu Nhu, không dám lại nhìn nửa cánh tay bị thương.

Khu VIP không có người xung quanh, yên tĩnh đến mức khiến người ta bối rối. Đáng lẽ Nhu Nhu phải được gây mê, nhưng rõ ràng là con bé ngủ không ngon cứ bị giật mình một cách đáng thương, và dường như nó sẽ đi vào giấc ngủ trong hai giây, mãi lặp đi lặp lại. Trái tim hắn lơ lửng trong không trung, không thể tìm thấy điểm sống.

A Tá nhất thời không dám buông lỏng, cứ nửa tiếng lại quan sát nhiệt độ cơ thể của Nhu Nhu rồi lau mồ hôi cho nó, thần kinh căng thẳng giống như dây cung bị đầu ngón tay giữ chặt, tựa như chiến binh đang ở trạng thái chuẩn bị lâm trận.

Cô y tá vào thay bình truyền dịch, thấy người hắn run lên liền rót cho cậu một cốc nước ấm, đắp chăn ấm cho hắn.

Hắn ngẩng đầu cảm ơn, y tá thấy hắn có quầng thâm dưới mắt thì an ủi hắn ngủ một giấc, cứ nửa tiếng sẽ kiểm tra lại.

Trong khi A Tá đang hồi hộp chờ đợi Nhu Nhu, Đỗ Triết đã vội vàng trở về nhà của A Tá nhanh nhất có thể. Đầu tiên, anh vào phòng của Nhu Nhu chọn một vài bộ quần áo lớn hơn, để không chạm vào vết thương.

Trong quá trình thay đồ trong phòng tắm,

Đỗ Triết khẽ liếc, ánh mắt dừng lại trước mặt gương sáng lạnh lùng.

Bàn chải đánh răng trong cốc đựng nước súc miệng hướng lên trên, những sợi lông mịn trên bàn chải đánh răng bằng phẳng và lộn xộn bay tử tung, giống như rác thải nhặt trong thùng rác, và dao cạo gỉ được đặt ở phía bên phải của gương.

Nhìn lại giá ba chân trong góc, sau khi bỏ đồ vệ sinh vào trong túi, nó trống rỗng, chỉ có một chai dầu gội đầu trong suốt kèm theo, rõ ràng là không có nhãn sản phẩm. Chất lỏng bên trong có lẫn nước và bọt chiếm phần lớn chai.

Những món đồ đơn giản chỉ dành riêng cho Nhu Nhu, ngay cả viền gương cũng gần như được dán những miếng dán mà Nhu Nhu thích.

Đỗ Triết khẽ cau mày nhìn phòng tắm nhỏ này.

Anh vẫn nhớ rằng sau khi bản quyền của cuốn tiểu thuyết đoạt giải thưởng của A Tá được bán, cùng với tiền hoa hồng thu được từ công việc bán thời gian trước đây, hắn tình cờ mua được căn nhà nhỏ cũ kỹ này.

Khi đó, anh cùng hắn đi xem nhà, giá cả một hộ này vừa phải, không quá một xu, Đỗ Triết có chút bận tâm về nhà vệ sinh cùng phòng tắm, ngay cả bồn cầu cũng khó xoay người xung quanh.

A Tá không nhìn vào bố cục hay phương hướng, mọi khuyết điểm của ngôi nhà đều trở thành điểm sáng trong mắt hắn lúc này mắt hắn sáng ra báo chủ nhà mua, trả mấy giá bản thảo. Một căn nhà hợp đồng mua bán, trả tiền nhà đầy đủ và không ngừng xin đổi chủ ngay ngày hôm sau.

Tối hôm đó A Tá bưng mấy chai bia đến mời Đỗ Triết làm khách ở đây, trong phòng khách văng vẻ say khướt, anh nhớ tới A Tá cười như một kẻ ngốc, ôm anh và nhắc lại, 'tôi có nhà, cuối cùng tôi cũng có nhà.'

(Câu nói này thì sau này sẽ tiết lộ vì sao thụ lại nói như vậy nha🥺)

Anh hoàn toàn không hiểu chuyện này có nghĩa là gì, nhưng A Tá dường như chỉ nói những lời này bên tai Đỗ Triết. Đôi môi giống như vầng trăng khuyết khiến cho dái tai nhỏ của anh ngứa ngáy.

Anh đang nằm trên đùi anh với đôi mắt long lanh vòng tay vẫy vẫy và vui vẻ nói, chỉ là trống rỗng thôi, chúng ta cùng nhau sắp sếp lại từ đầu, rồi say sưa ôm eo anh, xoa xoa cánh tay, nói thật hạnh phúc, cảm giác như thiên đường.

(Giả thích cho ai chưa chưa hiểu dụ cái nhà nè, không phải dụ thụ có nhà mà là nhà thụ sống: Lúc trước công thụ còn là sinh viên, thụ viết tiểu thuyết kiếm tiền rồi đi mua căn nhà này. Sau đó công hiểu lầm thụ, bỏ ra nước ngoài. Thụ lúc đó cũng mang thai mà bạn của công Bạch Vũ Cơ (trà xanh đó) ngày nào cũng đến ức hϊếp thuê người đánh thụ kêu thụ rời khỏi thành phố (văn án có sơ lượt qua). Thụ rất dai lì, và còn muốn chờ công quay về để giải thích nên không chuyển đi mà thuê vào nơi tầng hầm sống. Với lại lúc đó thụ sống, hằng ngày bị đánh đập làm phiền người xunh quanh nên tậm xuống đó để lánh nạn. Thụ viết truyện kiếm tiền nuôi con. Sau 3 năm nghe tin Đỗ Triết về thì mới chuyển lên lại tầng 7 chỗ cũ để sống. Tạm thời hiểu vậy ik😁)

"Chậc!"

Dòng nước lạnh từ vòi chảy ra làm ướt đẫm mặt anh hết lần này đến lần khác, rất nhanh, nước bắn trên gương biến thành những gợn nước rồi dần dần rơi xuống trước gương, làm mờ cả khuôn mặt trước gương.

Vặn nhẹ vòi nước, anh luồn vào trong áo, dọc theo những giọt nước trên mặt, anh lắc những giọt nước đang rơi, nhân tiện rũ bỏ đi những kí ức tồi tệ này.

Tác giả có điều muốn nói:

Đỗ Triết: Hôm nay làm người tốt có phải hay không làm người tốt? Đỗ Triết mua nhà để đầu tư, còn Tá Tá mua nhà vì muốn có nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »