Chương 1

Trước khi rời khỏi nhà cha nói với tôi, vì tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn nên yêu cầu tôi bỏ ngay tính khí phóng đãng của mình.

Tôi giật giật khóe miệng: “Cha, con là con gái”

Cha tôi sửng sốt, lẩm bẩm: “Suýt nữa thì quên...”

Một tháng trước, tiêu cục Hằng Thông nhận được đơn đặt hàng lớn, hộ tống tiểu thư của một gia tộc giàu có trở lại kinh thành.

Tôi không muốn nhận đơn hàng này, nhưng tiểu thư trả rất nhiều tiền. Tôi đón cô ấy vào một ngày đẹp trời lúc chạng vạng tối.

Thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Là con của ông chủ tiêu cục Hằng Thông, tôi trở thành thủ lĩnh của chuyến đi này.

Cô ấy mặc một chiếc váy xòe màu trắng và đội mũ có mạng che mặt, dáng người cao ráo.

Ngồi trên lưng ngựa tôi không thể không "chậc" một tiếng.

Tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, sư phụ dặn anh phải kiềm chế."

Tôi chưa kịp nói gì, tiểu đệ đã nói thêm một câu: “Hơn nữa, tiểu thư này trông cũng bình thường…”

Tôi liếc nhìn hắn: “Cô ấy đội mũ.”

Tiểu đệ tỏ ra ngượng ngùng: "Nhưng cô ấy... không có ngực."

Tôi một cước đá hắn xuống ngựa: “Nông cạn”

Vì từ nhỏ được gia đình nuôi dưỡng như con trai nên tôi không có sức đề kháng với những cô nương mềm mại, thơm tho này.

Thấy tiểu thư đã lên xe, tôi thúc ngựa chạy về phía trước.

Vừa đi vừa huýt sáo, nhìn lại phía sau, cao giọng: "Đếm số lượng người! chuẩn bị lên đường!"

Tôi nhìn xe ngựa mỉm cười: “Tiểu thư có gì căn dặn không.”

Cuối cùng cô ấy cũng liếc tôi một cái, giọng nói uể oải: “đi đường cẩn thận!"

Tôi mỉm cười: “Cô cũng vậy.”

Mùa xuân đến, ven đường hoa dại nở khắp nơi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ trông thật đẹp.

Tôi quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng kín, cho ngựa đi chậm lại.

Khi đến ngang tầm với chiếc xe, tôi đưa tay gõ cửa.

“Tiểu thư, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, cô mở cửa sổ ra để ngắm cảnh đi.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Tôi nhướng mày, hái mấy bông hoa dại cắm vào khe cửa.

"Đây là hoa tặng cô, tự mình ngắm nhé."

Trước khi cô ấy trả lời, tôi thúc ngựa đi về phía trước.

Lát sau nhìn lại, những bông hoa dại ngoài cửa sổ đã biến mất.

Tôi xuýt xoa.

Chậc chậc, tiểu cô nương thật dễ dỗ.

Cả đội đi suốt quãng đường trong ba ngày mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tiểu đệ: “Chậc, Thiếu gia, có anh công việc thật trơn tru!”

Tôi nhìn về phía rừng rậm nói: "Là do thiếu gia của em đẹp trai."

Tiểu đệ: “…”

“Em công nhận anh đẹp trai thật, nhưng khiêm tốn một chút, tự tin quá sẽ không lấy được vợ đâu.”