Chương 9

Ngày thứ mười hai.

Vào đêm khuya, bầu không khí trong phòng dần thay đổi.

Ánh nến chiếu vào mặt Tần Miên.

Tần Miên: "Thế còn..."

Đầu óc tôi lập tức kết nối: "Chúng ta ngủ nhé?"

Tần Miên: "..."

"Muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi"

Anh ta dừng một chút, sau đó nói: "Anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."

Tôi nhìn anh đứng dậy và bước ra cửa.

Chậc, sao có cảm giác tôi đang khi dễ con gái nhà lành vậy.

Chao ôi, người đẹp hiểu lầm tôi rồi!

Tay Tần Miên vừa chạm vào cửa, tôi liền hét lên: "Chờ một chút."

Anh quay sang nhìn tôi: "Còn gì nữa không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: "Em chợt nhớ ra một chuyện."

Tần Miên nhìn tôi không nói gì.

Tôi thẳng thắn nói: "Ngày đó ở suối nước nóng, anh đã chạm vào em."

Mặt Tần Miên nháy mắt đỏ bừng, tay đang giữ cửa vô thức co lại.

Tôi làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Anh nhìn thấy hết rồi..."

"Hạ Anh!" Tần Miên ngắt lời tôi, giọng nói có chút ngượng ngùng.

"Chuyện xảy ra lúc đó là ngoài ý muốn, anh... sẽ bù đắp cho em."

Tôi thấy anh rất thú vị, rõ ràng tôi là người bị thiệt thòi, nhưng với vẻ mặt này của Tần Miên, ai không biết lại tưởng tôi mới là người khi dễ anh.

Thấy Tần Miên quay đầu muốn đi, tôi đứng dậy ngăn lại.

Tần Miên sửng sốt: "Em..."

Tôi chớp chớp mắt: "Nếu em muốn bù đắp, anh có thể bù đắp ngay bây giờ không."

Tần Miên cau mày: "Bây giờ?"

Tôi cười xảo quyệt: "Để cho em sờ sờ lại".

Tần Miên: "..."

Cuối cùng trong bản giao ước mà tôi ký với Tần Miên, anh đã thêm một điều khoản khác.

"Hạ Anh bị cấm giở trò lưu manh với Tần Miên đến khi giao ước kết thúc."

Thật keo kiệt.

Tôi nghe các hạ nhân trong phủ nói từ khi tôi và Tần Miên thành thân, việc trong triều của anh tốt hơn rất nhiều.

Tần Miên lợi dụng phái Thanh Lưu để từ từ thể hiện dã tâm của mình.

Nhị hoàng tử từng hô mưa gọi gió cũng đã bị kiềm chế không ít.

Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đúng, Rất tốt.

Còn tôi ngày ngày chỉ làm ổ trong cái sân này, ăn uống, ngắm hoa, trêu chó ghẹo mèo.

Cuộc sống còn thoải mái hơn bên cạnh lão cha Hạ lúc còn ở tiêu cục.

Tôi không vội, nếu thấy chán tôi sẽ luyện thương.

Tuy nhiên, một số người không chịu hiểu lại tìm đến tôi gây sự.

"Thái tử phi, Nhị vương phi mời người cùng đi yết kiến Hoàng hậu."

Tôi đặt trường thương xuống, vươn tay đón lấy ly trà.

"Không đi không được sao?"

Mama do dự một chút rồi nói: "Không đi thì không hợp quy cũ lắm."

Tôi gật đầu: "Được."

Vậy thì đi thôi.

Người hầu thay y phục cho tôi.