Chương 1: Xin Anh Kiên Trì Thêm Một Phút?

Xe chạy cách làng du lịch ba kilomet thì chết máy, Ôn Địch đối với xe một chữ cũng không biết, không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào.

Nơi này phía trước không có thôn làng phía sau không có bất kỳ cửa hàng nào, cô hẹn người bàn công việc, gấp thời gian.

Ôn Địch chỉ có thể gọi điện thoại cho giám đốc của làng du lịch, để bọn họ giúp đỡ chở cô đến điểm hẹn.

Giám đốc thể hiện: “Nghiêm tổng có một chiếc xe ở bãi đỗ xe của chúng tôi, có dặn dò trước, cô có thể dùng xe bất cứ lúc nào.”

Nghiêm tổng trong miệng giám đốc là Nghiêm Hạ Vũ, Nghiêm Hạ Vũ mang cô đến làng du lịch mấy lần, cô cũng là khách quen của làng du lịch, giám đốc biết quan hệ của cô và Nghiêm Hạ Vũ.

Ôn Địch nói: “Vậy phiền anh rồi.”

Giám đốc: “ Không cần khách sáo, tôi lập tức sắp xếp tài xế mang xe qua đó cho cô.”

Ôn Địch dựa trên cửa xe chờ tài xế tới, cô xem thời gian trên di động, gửi tin nhắn cho Minh Kiến Quân: [Minh tổng rất xin lỗi, xe của tôi chết máy giữa đường, có thể sẽ trễ khoảng mười mất phút, tôi sẽ cố gắng đến sớm.]

Minh Kiến Quân hẹn cô buổi trưa bàn công việc ở hội sở, cô là biên kịch, Minh Kiến Quân muốn làm riêng một kịch bản, viết về câu chuyện của ông và vợ, từ yêu nhau đến khởi nghiệp kinh doanh thành công, dự định tạo cho vợ ông sự bất ngờ vào ngày kỷ niệm 30 năm kết hôn.

Minh Kiến Quân là ông chủ của một công ty đã lên sàn, cùng vợ gắn bó keo sơn, là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới kinh doanh.

Minh Kiến Quân: [Không sao, tôi cũng bị kẹt xe trên đường, không chắc là đến sớm hơn cô.]

Ôn Địch sau mười phút đã đợi được chiếc xe mà giám đốc làng du lịch đã sắp xếp, cô để chiếc xe chết máy lại của mình cho tài xế, sau khi cảm ơn, cô lái xe của Nghiêm Hạ Vũ tức tốc đến hội sở.

Tới tới lui lui, cuối cùng cô cũng không đến trễ.

Minh Kiến Quân tới sớm hơn cô, lúc cô đi đến phòng bao, ly cà phê trước mặt ông đã vơi một nửa.

Không đợi cô mở miệng, Minh Kiến Quân kiểm điểm bản thân trước: “là tôi tới sớm.” Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Cùng với Minh Kiến Quân gặp mặt như thế này là một việc rất nhẹ nhàng và thoải mái, ông không có vì thân phận hiện tại của mình mà làm cho người khác cảm thấy cao không thể với tới.

Hai chân Minh Kiến Quân tựa vào sô pha, ra hiệu cô uống cà phêm ông trực tiếp vào chủ đề, nói về yêu cầu của bản thân đối với kịch bản.

Ôn Địch hỏi: “Ngài định tìm đoàn đội của đạo diễn Nguyễn quay sao?”

Minh Kiến Quân gật đầu: “Quan hệ của cô và đạo diễn Nguyễn không tệ, có những người nòng cốt như các người chế tác, tôi đầu tư vào quay kịch bản này mới có lòng tin.” Đạo diễn Nguyễn là một trong những đạo diễn có ảnh hướng lớn nhất trong giới, tên của ông ấy chính là sự bảo đảm cho chất lượng phim truyền hình. Tuy rằng bộ phim này là bất ngờ tặng cho vợ vào kỷ niệm 30 năm kết hôn, nhưng tiền nên kiếm thì vẫn phải kiếm.

Lần gặp mặt này không đến hai tiếng đồng hồ, bàn bạc cũng khá là vui vẻ.

Cuối cùng, Minh Kiến Quân đưa cho Ôn Địch một phần hợp đồng: “Cô quay về thương lượng với ông chủ của cô, có chỗ nào cần chỉnh sửa thì trực tiếp liên hệ với thư ký của tôi.”

Ôn Địch lật hợp đồng xem qua, Minh Kiến Quân rất hào phóng, sau khi ký hợp đồng sẽ trả trước ba trăm vạn.

Minh Kiến Quân còn có việc khác, liền đi trước.

Ôn Địch bỏ hợp đồng vào túi, đi tới nhà vệ sinh trước sau đó mới xuống lầu, đến bãi đỗ xe nhìn thấy vị trí đỗ xe trống trơn, cô sững sốt một chút.

Cô không nhớ nhầm thì lúc đến cô đã dừng xe ở vị trí này.

Ôn Địch dùng chìa khóa trong tay tìm xe, không có kết quả.

Hội sở chỉ có một bãi đỗ xe ngoài trời, xe buổi trưa không nhiều, cô tìm một vòng bãi đỗ xe cũng không thấy bóng dáng của chiếc xe.

Ôn Địch đi tìm bảo vệ nói rõ tình hình, cần phải kiểm tra camera.

Bảo vệ hỏi biển số xe, nói: “Nghiêm tổng đã lái xe đi, vừa đi hai mươi phút trước.”

Ôn Địch: “…”

Nghiêm Hạ Vũ tuần trước đi công tác, không ngờ đã quay về, anh không nói với cô.

Cô tìm một nơi an tĩnh gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ Vũ, chuông reo gần kết thúc anh mới bắt máy.

Ôn Địch hỏi: “Sao anh lại lái xe đi? Anh lái đi rồi vậy em phải làm sao?”

Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày, nghe không hiểu cô đang nói gì.

Giọng nói lành lạnh của anh xuyên qua ông nghe truyền tới: “Ôn Địch, em gọi sai điện thoại rồi.”

Ôn Địch xác định anh không nói đùa, cô nói rõ: “Hiện tại em đang ở hội sở, chiếc xe mà anh lái đi là em từ làng du lịch lái qua đây. Em ở hội sở bàn công việc với người khác, đi xuống thì không thấy xe.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Anh tưởng rằng trước khi đi công tác anh đỗ xe ở hội sở.”

Ôn Địch không có gì để nói, người có nhiều xe khắp nơi đều đỗ xe, chỉ cần là nơi anh thường tới đều có xe, có khi anh cũng không rõ là anh có chiếc xe nào ở đâu.

“Anh công tác về rồi?” cô hỏi.

“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh cho người đón em.”

Sau đó cúp điện thoại.

Ôn Địch còn muốn hỏi anh quay về khi nào, điện thoại đã ngắt kết nối, cô cũng không gọi lại.

Hôm nay cô vẫn luôn không ngừng đổi xe, vài phút sau người phụ trách hội sở tới tìm cô, sắp xếp một chiếc xe đưa cô về nhà.

Nằm mơ mơ thấy Nghiêm Hạ Vũ, mơ một nửa thì bị tin nhắn trong nhóm làm tỉnh.

Cũng là thông qua tin tức trong nhóm, Ôn Địch mới biết thời gian cụ thể Nghiêm Hạ Vũ công tác trở về.

Trong nhóm có vài đồng nghiệp nữ đang thảo luận về mẫu quần áo mùa đông mới ra, cùng Nghiêm Hạ Vũ không có chút xíu quan hệ, sau đó có một đồng nghiệp nói đến, hôm qua buổi sáng đi đến cửa hàng đại diện mua một mẫu túi ưa ý đã lâu, kết quả của hàng đóng cửa, bên trong chỉ có một vị khách và nhân viên đi theo anh ta.

Có thể hưởng thụ đóng cửa phục vụ, nhất định là khách hàng đẳng cấp VIP.

Sau đó trong nhóm thảo luận vị khách đẳng cấp VIP, một người đàn ông khí chất cường đại.

[Tôi chút nữa là thành hoa si rồi, tay anh ấy rất đẹp, lúc đó bên cạnh tôi conf cón vài người đều nói hận không thể trở thành những món đồ trên tay anh ấy (cười trộm), gửi video cho mấy người xem xem.]

[Cô quay lại rồi? Không nói sớm!]

[Không phải đặc biệt quay anh ấy, vô thức vào ống kinh của tôi, lúc tôi phản ứng lại thì anh ấy đã đi xa rồi, không quay được mấy giây, các cô xem tạm đi.]

Những người khác trong nhóm đợi không nổi: [Có xem là được, nhanh gửi!]

Các cô ở trong đoàn đội của đạo diễn Nguyễn đã làm việc năm sau năm, gặp rất nhiều soái ca mỹ nữ trong giới giải trí, mắt đã được dưỡng quen, rất ít người có thể làm cho họ vừa nhìn đã kinh diễm, hiện tại sự tò mò của các cô ấy đã bị khơi dậy.

Rất nhanh, video đã được gửi vào nhóm.

Ôn Địch sau khi bị ồn tỉnh mở mắt lim dim buồn ngủ, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm không ít, cô mở ra.

Đập vào mắt là video kia với thân ảnh quen thuộc, đừng nói anh chỉ đeo kính râm, cho dù đeo khẩu trang, cô cũng có thể một ánh mắt nhận ra là Nghiêm Hạ Vũ.

Cô không rõ tình hình, kéo lên đọc tin nhắn.

Thì ra Nghiêm Hạ Vũ sáng hôm qua đã về Bắc Kinh rồi, còn đi dạo cửa hàng.

Ôn Địch mở video, Nghiêm Hạ Vũ mặc áo sơ mi màu lam đậm, mơ hồ có thể thấy hoa văn màu đỏ rượi và màu đen trên áo sơ mi, anh so với trợ lý bên cạnh và vệ sĩ cao hơn một cái đầu.

Trên tay Nghiêm Hạ Vũ cầm ba món đồ, trên tay trợ lý cũng là túi lớn túi nhỏ, Anh nghiêng mặt đang giao việc cho trợ lý, video đến đây là hết.

Ôn Địch nhìn hai lần video, chiếc sơ mi trên người Nghiêm Hạ Vũ lúc trước cô chưa thấy anh mặc qua, chiếc đồng hồ trên cổ tay anh cũng nhìn rất lạ.

Trong nhóm, mấy đồng nghiệp còn đang thảo luận rôm rả: [Sao tôi lại cảm thấy có chút giống thái tử nhà họ Nghiêm.]

[Cô thấy qua Nghiêm Hạ Vũ?]

[Khoảng thời gian trước cùng với đạo diện Nguyễn tham gia ngày hội chiêu thương, có nhìn thoáng qua, ngồi ở bên cạnh anh ấy toàn là người lão làng, tôi không dám tới gần.]

Nghiêm Hạ Vũ nổi danh như cồn, công ty của anh sở hữu nhiều bộ phim tên tuổi lớn trong ngành, bình thường rất ít lộ diện, các cô ấy chưa nhìn thấy người thật, nhưng bát quái liên quan đến anh nghe không ít.

Nghiêm Hạ Vũ bất luận là gia thế hay là tướng mạo, đều có thể cho người ta thảo luận cả ngày không hết, nhất là tình sử của anh, mấy ngày mấy đêm đều nói không hết.

Trong nhóm vẫn tiếp tục nói chuyện: [Không biết bạn gái hiện tại của anh ấy là ai.]

[Hình như không có bạn gái, phụ nữ thì không ít.]

Lại có đồng nghiệp khác thêm vào: [Tôi cảm thấy không phải vị kia của Nghiêm gia, Nghiêm Hạ Vũ từ trước đến nay đều không dỗ phụ nữ, nghe nói lúc qua lại đều đưa tiền, anh ta sẽ đi dạo phố mua túi?]

[Cũng đúng ha.]

Đừng nói là bọn họ, Ôn Địch cũng Nghiêm Hạ Vũ ở bên nhau gần ba năm, vẫn chưa thấy qua anh dạo phố, áo quần đều là đặt may. Tronng video này trên tay anh cầm rất nhiều đồ mua sắm từ cửa hàng đi ra, rất lạ lẫm.



Đồng nghiệp trong nhóm @cô: [chị Ôn Địch, tác phẩm mới của chị sao rồi? Nếu không thì suy nghĩ đem người đàn ông này viết vào trong kịch bản của chị (cười trộm)]

Đầu năm Ôn Địch cùng với đạo diện Nguyễn hợp tác một bộ phim truyền hình, để thuận tiện trao đổi đã lập ra nhóm công việc này, phim đã sớm đóng máy, nhóm vẫn chưa giải tán.

Liên quan đến Nghiêm Hạ Vũ, cô không muốn nói nhiều.

Cùng với đồng nghiệp nói vài câu, Ôn Địch để điện thoại xuống đi tắm.

Mấy tháng nay cô ở làng du lịch chìm đắm trong việc viết tác phẩm mới, đêm hôm qua vừa viết xong kết cục, khoảng thời gian này giấc ngủ không đủ rất nghiêm trọng, hôm nay ngủ trưa nếu như không phải tin nhắn trong nhóm làm ồn đến tỉnh, cô có thể sẽ ngủ đến tối.

Từ phòng ngủ đi ra, Ôn Địch rót một ly rượu vang, lại tìm thảm lông khoác lên người, nằm ngoài trên ban công uống rượu.

Lúc bận cô có thể hoàn toàn vứt Nghiêm Hạ Vũ ra sau đầu.

Bây giờ rảnh rồi, Nghiêm Hạ Vũ trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.

Ôn Địch trở về phòng khách lấy điện thoại, tin nhắn của cô và Nghiêm Hạ Vũ dừng lại ở hai ngày trước, cô hỏi anh đang làm gì, anh trả lời hai từ: Đang họp.

Cô không tiếp tục làm phiền anh.

Lần nữa liên hệ là trưa nay, anh ở hội sở lái xe cô đi, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.

Nhấp một ngụm rượu, cô cầm ly rượu đi thẳng đến cửa lớn.

Vừa mở cửa, Ôn Địch nhận được một cuộc điện thoại của Cù Bồi.

Cù Bồi là vợ của đạo diễn Nguyễn, còn là cô giáo của cô, hiện tại là bà chủ, kiểm một nửa người quản lý.

Tiếp điện thoại, Ôn Địch nghe được tiếng giày cao gót tinh xỏa.

“Đang ngủ hay là đang viết kịch bản?” đầu bên kia điện thoại, Tiếng của Cù Bồi nghe có chút gấp gáp.

Ôn Địch: “ Vừa ngủ dậy.”

“Nói với em một tiếng, bây giờ em trước đừng gặp riêng Minh Kiến Quân.”

Ôn Địch không rõ tình hình, hỏi: “Sao vậy?”

Cù Bồi nói: “Ông ấy nɠɵạı ŧìиɧ bị vợ ông ấy phát hiện, đang tìm tiểu tam là ai, em đừng có đυ.ng vào họng súng, tới lúc đó có miệng cũng nói không rõ.”

Ôn Địch cảm thấy thổn thức.

Trong mắt người ngoài đàn ông tốt đốt đèn l*иg cũng khó tìm thấy vậy mà cũng nɠɵạı ŧìиɧ, buổi trưa lúc cô gặp Minh Kiến Quân, lúc nói về quá khứ của ông và vợ biểu hiện một mảnh tình thâm.

Ôn Địch nói với Cù Bùi: “Lúc trưa gặp qua rồi, sau này liên quan tới hợp đồng công ty ra mặt đi, em liền gửi bản scan hợp đồng qua cho cô.”

“Được, gửi đến email của cô.” Cù Bùi nhắc nhở cô: “Tối mai là tiệc mừng sinh nhật của lão Nguyễn nhà cô, đừng quên đến. Cô đối với em không có yêu cầu, không cần quà, ngày mai em mang người tới là được.”

“Tiệc sinh nhật của đạo diễn Nguyễn em làm sao có thể quên, đã đặt báo thức rồi.”

Ôn Địch lúc bận còn quên luôn cả sinh nhật của chính mình, không thể trách được Cù Bồi không tin cô.

Tham gia tiệc sinh nhật là chuyện nhỏ, trong thời kì Ôn Địch viết kịch bản mới có rất nhiều công ty điện ảnh tìm đến Cù Bồi để hỏi giá cả, muốn mua lại bản quyền. Tối mai sẽ có mấy công ty điện ảnh tham gia, Cù Bồi muốn nhân cơ hội này giới thiệu cho Ôn Địch làm quen.

Cù Bồi bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: “Em đang gõ cái gì thế?” cô đoán là tiếng Ôn Địch đang mở khóa vân tay, nhưng nhập không chỉ một lần, cô quan tâm hỏi: “Có phải là khóa cửa không nhạy nữa em mở không được rồi? Khóa cửa nếu như hỏng rồi cô tìm người thay cho em.”

Khóa vân tay không hư, Ôn Địch xóa đi tất cả dấu vân tay trước đó, cũng đổi luôn mật khẩu cũ.

Cô trả lời Cù Bồi: “Em đang đổi mật khẩu.”

“Mật khẩu cũ bị lộ rồi?”

“Không.”

Cù Bồi không biết cô bị hư dây thần kinh nào rồi: “Vậy đang tốt lành em đổi mật khẩu cái gì?”

Ôn Địch đổi xong mật khẩu, bước vào nhà đóng cửa lại, trả lời: “Đổi mật khẩu phòng cướp.”

Cù Bồi nhắc nhở cô: “Đến lúc đó em đừng có mà quên mật khẩu, rồi phòng luôn em ở ngoài cửa.”

“Cũng không đến mức đó.” Ôn Địch không phải tự tin với trí nhớ của mình, mà trong túi cô luôn có chìa khóa dự phòng, nếu quên mật khẩu thì cô dùng chìa khóa mở cửa.

Kết thúc cuộc gọi với Cù Bồi, Ôn Địch quay lại ban công tiếp tục uống rượu.

Uống hết một ly rượu, sắc trời dần tối.

Cô không có việc gì để làm.

Lúc bận thì bận muốn chết, hiện tại mới chỉ có không làm việc một ngày, mà cô lại có cảm giác rảnh rỗi đến vô vị.

Ôn Địch rửa sạch ly rượu bỏ vào tủ, sau đó đi đến phòng tắm ngâm mình tắm rửa gϊếŧ thời gian.

Bạn của cô không nhiều, đa số là quen biết trong lúc làm việc, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tán dóc. Bạn thân chỉ có một người, đang quay phim ở Hoành Điếm xa xôi, lúc này chắc là đang bận xem kịch bản, cô sẽ không làm phiền.

Ngoại trừ làm việc và đọc sách, cô không có sở thích hứng thú nào khác, liên tục mấy tháng nhìn chằm máy tính gõ chữ, hiện tại mắt không thoải mái, đến sách cũng không muốn lật xem.

Tám giờ, không có việc gì để làm cô chỉ có thể bò lên giường đi ngủ.

Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ôn Địch phản xạ có điều kiện mở điện thoại lên, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào, nhấn chuông cửa chắc không phải là Nghiêm Hạ Vũ.

Cô mở đèn thức dậy, quấn lấy khăn tắm đi xem là ai tới tìm cô.

Nhìn màn hình hiển thị, Ôn Địch thấy đứng trước cửa là Nghiêm Hạ Vũ,người đàn ông mà cô nhớ cả buổi chiều. Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm áo khoác.

Đợi cô đến mở cửa, anh lại thử mở cửa bằng vân tay.

Đương nhiên là uổng công vô ích.

Ôn Địch dựa vào trước huyền quan, nhìn chằm người đàn ông trên màn hình.

Nghiêm Hạ Vũ nhập vân tay không thành công, lại một lần vô ích, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lỗ mắt mèo.

Cách nhau một cánh cửa, Ôn Địch từ trên màn hình nhìn anh, khoảnh khắc mắt đối mắt đó, Ôn Địch vẫn bị ánh mắt anh hấp dẫn.

Ánh mắt anh rõ ràng trống rỗng, không có bất kỳ tình cảm nào, nhưng lại làm cho người khác không giữ nổi chính mình, vẫn muốn nhìn thêm lần nữa.

Nghiêm Hạ Vũ nhấn thêm một lần chuông cửa, sau đó gửi tin nhắn cho cô: [Không ở nhà à?]

Ôn Địch không trả lời mà hỏi lại: [Anh công tác trở về lúc nào?]

Cô nhìn trên màn hình cửa, anh cúi đầu gõ chữ, trả lời: [Sáng hôm qua…]

Cánh cửa này, cô không có ý định mở nữa.

Phảng phất cảm nhận được cô ở phía sau cánh cửa, Nghiêm Hạ Vũ kiên nhẫn: “Ôn Địch.”

Ôn Địch ngữ khí không thân thiện: “Vị nào?”

Nghiêm Hạ Vũ nghe ra cô cố ý tìm cớ, anh nói: “Sáu ngày trước chúng ta ở trên giường đã gặp qua.”

Miệng Ôn Địch từ trước đến nay chưa bao giờ tha cho người khác, đáp lại: “Vậy thì chúng ta lần trước ở trên giường gặp nhau không quá ba phút, nếu không em khẳng định sẽ nhớ.”

Tính tổn thương rất lớn, tính sỉ nhục cũng rất mạnh.

Nghiêm Hạ Vũ mặt không biểu cảm nhìn lỗ mắt mèo, trầm giọng hỏi: “Em có phải hay không đã quên lúc đó em cầu xin anh như thế nào?”

Ôn Địch: “Cầu anh kiên trì nhiều thêm một phút?”

Nghiêm Hạ Vũ: “…….”

Tật xấu cứng miệng của Ôn Địch không biết khi nào mới có thể sửa.

Anh lại nặng nề gõ vài lần: “Mở cửa, đứng trước mặt anh đem lời vừa nãy nói lại một lần.”

Ôn Địch nói: “Hiện tại cũng là đang đứng trước mặt anh.”

Chủ động đến tìm người, lại bị người ta từ chối cho đứng ngoài cửa, đãi ngộ này từ trước đến nay Nghiêm Hạ Vũ chưa từng có.

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, quay người bỏ đi.

Ôn Địch từ trên màn hình chuông cửa nhìn theo tiễn anh, bóng lưng anh rất nhanh đã biến mất.



Để anh bỏ xuống dáng vẻ đến dỗ, căn bản là điều không thể.

Cô và Nghiêm Hạ Vũ ở bên nhau ba năm, vẫn luôn là quá trình hai bên đều muốn chinh phục đối phương, không người nào thỏa hiệp, cũng không người nào chủ động bỏ xuống kiêu ngạo.

Không nghĩ tới không những không cắt đứt, mà ở bên nhau một năm lại thêm một năm như kỳ tích.

---

Ngày hôm sau, năm giờ sáng Ôn Địch tỉnh dậy, bị một cơn mơ làm tức giận mà tỉnh dậy.

Lúc này cô mới thấy một tin nhắn chưa đọc, được gửi đến từ trợ lý Khang Ba của Nghiêm Hạ Vũ lúc mười giờ rưỡi, lúc đó cô đã ngủ mất rồi.

Khang Ba hỏi cô hôm nay khi nào thì tiện anh đến lấy văn kiện của Nghiêm Hạ Vũ để trong thư phòng.

Mỗi lần cô và Nghiêm Hạ Vũ chiến tranh lạnh, tin nhắn của Khương ba sẽ xuất hiện trong di động của cô đầu tiên, lý do đều là đến lấy văn kiện.

Mười lần thì hết tám lần, Khang Ba đến lấy văn kiện thuận tiện bảo cô thu dọn hành lý cho Nghiêm Hạ Vũ, bảo là nhất thời phải đi công tác một khoảng thời gian ngắn. Cô biết Khang Ba là một trợ lý cũng không dễ dàng, không muốn anh ta khó xử, lần nào cũng nể mặt thu dọn.

Lúc cô thu dọn hành lý, Nghiêm Hạ Vũ sẽ gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết nên mang chiếc áo khoác nào, áo sơ mi nào.

Một khi gọi điện thoại, chiến tranh lạnh giữa hai người sẽ không còn nữa.

Coi như là làm lành.

Hôm nay trợ lý Khang vẫn dùng cái cớ đó, đến lấy văn kiện.

Ôn Địch trả lời: [ Ngại quá trợ lý Khang, hôm qua tôi không xem điện thoại. Tôi sẽ liên hệ với Nghiêm tổng của các anh.]

Cô quay qua gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Hôm nay anh mang tất cả đồ của anh đi, khỏi mất công trợ lý Khang lần nào cũng phải chạy đến chỗ em lấy hành lý đi công tác.]

Nghiêm Hạ Vũ trả lời: [1 tiếng sau anh qua đó]

Ôn Địch rót một ly nước ấm rồi ngồi trên sô pha xem TV, Nghiêm Hạ Vũ để không ít đồ ở chỗ cô, trong phòng để đồ có hai cái tủ chỉ để mỗi quần áo của anh.

Bảy giờ năm phút, chỗ huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.

Ôn Địch nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt Nghiêm Hạ Vũ.

Tay phải anh cầm chìa khóa dự phòng, tay trái xách một cái túi, LOGO trên túi không phải của cửa hàng chính hãng mà anh đến trong video.

Ôn Địch quên mất đã đưa chìa khóa dự phòng cho anh vào lúc nào, quá lâu rồi không nhớ nổi, chắc là anh vừa tìm ra nó vào sáng nay.

Cô thu lại ánh mắt, không để ý đến anh.

Nghiêm Hạ Vũ tùy ý bỏ túi xách trên bàn trà, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, chặn lại ánh sáng, cả người cô bị bao trùm bởi bóng anh.

Buổi sáng anh có thói quen luyện tập, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, còn xen lẫn mùi nước cạo râu mát lạnh.

Hai người ai cũng không nói chuyện.

Ôn Địch không ngẩng đầu, không biết anh đang nhìn cô hay là nhìn chỗ khác, cô dán mắt lên bàn tay đang buông thõng của anh, ngón tay thon dài của anh đang mân mê cái chìa khóa, đồng hồ trên cổ tay giống hệt chiếc trong video.

Cô không lên tiếng chỉ chỉ phòng ngủ, ra hiệu anh tự thu dọn đồ đạc.

Cả đời cô không nhiều khoảnh khắc huy hoàng, cô vậy mà có cơ hội đuổi vị thái tử gia nhà họ Nghiêm ra khỏi nhà.

Nghiêm Hạ Vũ không đi thu dọn đồ đạc, lấy ly nước từ trong tay cô.

Ôn Địch ngẩng đầu nhìn anh.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó uống nước trong ly, rồi trả ly nước về trong tay cô.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Địch nghiêng người về phía trước, đặt ly nước lên bàn trà, khi hai người gây nhau, ly nước anh đã uống rồi cô không muốn uống nữa.

Cùng lúc đó, Nghiêm Hạ Vũ theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, sợ cô mất trọng tâm ngã vào sô pha.

Ôn Địch ngồi lại ngay ngắn trên sô pha, tay anh cũng theo đó bỏ xuống.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn một bên mặt cô, mở miệng trước: “Sau này buổi sáng mất ngủ cứ đến biệt thự tìm anh, bất kể lúc nào, anh sẽ không bao giờ đổi mật khẩu không cho em vào nhà.

Đây là đang mỉa mai cô đổi mật khẩu không cho anh vào nhà ư.

Ôn Địch lười mở miệng, lại chỉ vào phòng: “Dọn hết đồ của anh đi, đừng ảnh hưởng giấc ngủ của em.”

Nghiêm Hạ Vũ không trả lời cô, mở một phần mềm trên điện thoại ra xem, sau đó nhìn sang hỏi cô: “Tháng này em đến sớm à?”

Ôn Địch: “……”

Cô lúc đến tháng sẽ thỉnh thoảng cáu kỉnh không nói đạo lý.

“Chưa.”

Nghiêm Hạ Vũ tắt phần mềm, đối mặt nhìn cô: “Vậy em cáu kỉnh cái gì.”

Ôn Địch hất cằm, cười như không cười: “Em đổi mật khẩu nhà em, liên quan gì đến việc cáu kính?”

Nghiêm Hạ Vũ không có thói quen nói nhiều, hỏi lại: “Lúc em bận rộn không trả lời điện thoại của anh, một hai ngày không liên lạc với anh, đối với em là bình thường, sao đến phiên anh lại không được?”

Hỏi xong anh lại cảm thấy thừa thãi, hỏi cũng như không hỏi.

Bởi vì cô thích tiêu chuẩn kép mà.

Anh tìm số điện thoại của trợ lý Khang Ba, dặn dò Khang Ba: “Chuẩn bị toàn bộ văn kiện thông tin hoạt động từ sáu giờ sáng hôm qua tới sân bay đến bảy giờ sáng nay của tôi gửi vào email của Ôn Địch, liên tục không được gián đoạn.”

Khang Ba ở đầu bên kia điện thoại vô cùng sửng sốt, ông chủ chưa bao giờ báo lịch trình cho ai cả.

Nghiêm Hạ Vũ ngắt điện thoại, nói với Ôn Địch: “Chuyện đổi mật khẩu này, không có lần sau.”

Bất kể là có lần sau hay không, lần này anh đã chủ động xuống nước nhường cô.

Ôn Địch xem như thỏa mãn.

Còn về phần gửi tài liệu “giám sát” cho cô, cô thật không cần thiết. Cô không có thói quen kiểm tra, cũng không muốn bị kiểm tra, thứ cô muốn chẳng qua là thái độ của Nghiêm Hạ Vũ.

Hiện tại thái độ của anh rõ ràng rồi, đối với chuyện khác Ôn Địch không để ý, “Anh đừng để trợ lý Khang bận rộn nữa.”

Cô cũng tự gửi tin nhắn cho trợ lý Khang, bảo anh không cần tìm tài liệu “giám sát” nữa.

Trợ lý Khang cảm ơn rối rít, cảm thấy không ai hiểu chuyện như Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ đưa túi xách cho cô: “Tối qua đánh bài thắng.” Dừng một chút anh nói thêm: “Phòng khách trong biệt thự nhà anh còn chất đống không ít quà, có thời gian em qua đó lấy đi.”

Ôn Địch không thiếu thứ gì, nhưng cô thích chữ “chất đống” kia.

Nghiêm Hạ Vũ dựa vào sô pha, nhìn quanh phòng khách.

Ôn Địch nhìn anh: “Nhìn gì vậy?”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Nhà này của em hiện tại giá trị bao nhiêu tiền?”

“Khoảng năm ngàn vạn.” Cô không hiểu tại sao anh bỗng dưng lại hỏi giá trị căn nhà là có ý gì, “Anh muốn làm gì?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Anh chuyển cho em năm ngàn vạn, em thêm tên anh vào giấy tờ nhà, sau này mỗi người một nửa.”

Ôn Dịch cảm thấy thú vị: “Anh còn không nhớ mình có bao nhiêu căn nhà, còn thiếu nửa căn bé tí này của em ư?”

“Không thiếu.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Nhà có tên anh, sau này khi sửa mật khẩu phải có sự đồng ý của anh.”

Mật khẩu chính là một trong những nguyên nhân.

Anh nói tiếp: “Một ngày nào đó có cãi nhau, em mang đồ của anh để vào nửa căn nhà còn lại, đỡ công anh đến đây dọn đồ. Đợi đến khi chúng ta làm lành em lại mang nó về chỗ cũ.”

Nói xong, anh đưa tay về phía cô.

Đây ý là anh muốn ôm cô đúng không?

Nghiêm Hạ Vũ không cho cô có thời gian ngây ngẩn, cứ thế ôm cô vào lòng.

Kế tiếp chính là giai đoạn tính sổ, tính sổ chuyện tối qua cô dám mạnh miệng nói anh cái gì mà cầu xin anh ráng thêm một phút nữa.