Chương 21

Cả căn bếp chỉ có tiếng nước chảy ngắt quãng.

Ôn Địch rửa sạch các loại rau xanh ba lần, vớt ra để qua một bên cho ráo nước.

Kỳ Minh Triệt không cho cô rửa rau, nhưng anh ấy không ngăn được cô, sau đó cũng không ngăn cản nữa.

Tiếng nước biến mất.

Cô chống tay trên bếp, ngây ngẩn trong giây lát.

Kỳ Minh Triệt đang chỉnh sửa bức ảnh, thuận tiện mở một bài hát.

Giai điệu không nhẹ nhàng cũng không tính là đau thương.

Bài hát lặp lại lần thứ hai thì Ôn Địch đi tới, đặt nồi lên bếp điện bắt đầu nấu nước lẩu.

"Anh biết hôm nay là sinh nhật của anh ấy?" Cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Triệt, tiếp tục làm việc.

Kỳ Minh Triệt đang chỉnh sửa lại bức ảnh, coi như không có nghe thấy.

Nhưng anh ta đã nghe thấy.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ôn Địch nói: "Cảm ơn."

Sợ cô không thoải mái trong ngày sinh nhật của Nghiêm Hạ Vũ nên hôm qua anh ta định đưa cô đến Sơn Thành ăn lẩu, nhưng vì không có nên anh ta nhất định muốn tối nay cùng cô ăn một bữa.

"Tôi đã điều chỉnh xong rồi. Kịch bản theo yêu cầu của ba anh không có vấn đề gì." Ôn Địch tìm một vài cái đĩa và cho nước chấm mua về vào đó. Cô nói: "Khi nào lấy được phí bản quyền tôi sẽ chia cho anh một phần."

Kỳ Minh Triệt nhìn trên màn hình máy tính, trả lời cô: "Em thật sự chia cho tôi một phần. Tôi cung cấp cho em nhiều tư liệu như vậy, một số chi tiết sợ rằng ngay cả mẹ tôi còn không nhớ ra."

Trong vài tháng trở lại đây, mỗi khi cả hai đi ăn tối, anh ta đều cố gắng kể cho Ôn Địch nghe về ba mẹ của mình khi anh ta còn nhỏ.

Đó cũng chỉ là ba mẹ khi anh còn nhỏ, không liên quan đến người ba của hiện tại.

"Anh còn chỉnh sửa bao lâu nữa?"

"Xong ngay đây."

Kỳ Minh Triệt đã chỉnh sửa xong bức ảnh và gửi chúng cho bạn bè của mình.

Hai người ngồi xuống bàn, Ôn Địch cho thịt vào nồi.

Cô còn không có cởi tạp dề trên người, Kỳ Minh Triệt nhìn lần thứ hai nói: "Về sau không thể để cho em mặc, tôi sẽ mặc."

Động tác của Ôn Địch dừng lại, chưa kịp nhận ra anh ta đang ám chỉ điều gì, Nghiêm Hạ Vũ nói rằng anh không bằng lòng để cô đeo tạp dề sau khi ở bên nhau ba năm.

"Cũng nghe thấy rồi"

Kỳ Minh Triệt duỗi cánh tay dài đặt bát đũa trống trước mặt cô: "Nếu dựa vào tạp dề mà nói tôi không thích hợp với em, thì em có tin không?"

Ôn Địch mỉm cười, như thể anh ta đang nói đùa.

Kỳ Minh Triệt đứng dậy và đi tới chỗ cô.

Ôn Địch quay lại, "Anh đang làm gì vậy?"

"Đưa tạp dề cho tôi."

"Tôi sẽ lấy cho anh một chiếc khăn ăn."

Kỳ Minh Triệt tự mình cởi tạp dề cho cô, nói: "Ăn xong tôi sẽ dọn dẹp."

Chiếc tạp dề cỡ này không phù hợp với thân hình cao lớn của anh ta, vì vậy anh ta phải cởi nó ra và buộc quanh eo một cách đơn giản.

Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, Ôn Địch cho rau xanh vào trong đó, cô trò chuyện với Kỳ Minh Triệt về một tạp chí thời trang, cô sẽ lên bìa tạp chí đó vào tháng 10: "Tôi nghe nói bây giờ anh là nhϊếp ảnh gia đặc biệt của họ. "

"Ừ." Kỳ Minh Triệt rót cho cô một cốc nước ấm, tự mình mở một lon bia lạnh rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ chụp ảnh cho em. Địa điểm chụp ngoại cảnh tôi đã chọn xong rồi. Là ở một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô phù hợp với chủ đề của trang bìa, giữa tháng 8 sẽ chụp."

Ôn Địch ngạc nhiên: "Anh đã biết tôi sẽ chụp kỳ đó rồi?"

Kỳ Minh Triệt đang uống bia, yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, anh ta từ từ uống bia, không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại cô.

Nhưng Ôn Địch đoán được: "Là anh đề cử tôi cho biên tập?"

Không có lý do gì trực tiếp cung cấp cho cô tài nguyên mà chỉ có thể có được bằng các mối quan hệ.

Kỳ Minh Triệt nói thẳng: "Những tài nguyên này tôi không dùng được, em ngu hay sao mà không cần."

Ôn Địch cười cười, cũng không khách sáo với anh, bưng ly nước cạn với anh: "Chờ ba anh gửi cho tôi phí bản quyền, lập tức chia cho anh năm phần."

Kỳ Minh Triệt lại dùng lon bia chạm vào ly của cô: "Tôi không thiếu tiền, em mời tôi ăn cơm được rồi."

"Vậy thì dễ nói." Ôn Địch sắp tới vừa vặn thiếu một bữa cơm đáp nghĩa.

Sau khi ăn lẩu xong, đều do Kỳ Minh Triệt dọn dẹp.

Anh ta nói được làm được, không để cô dọn dẹp.

Mười một giờ rưỡi Ôn Địch tiễn Kỳ Minh Triệt xuống lầu.

Thang máy dừng lại ở tầng một. Khi Kỳ Minh Triệt bước ra khỏi thang máy, bước chân anh ta dừng một chút.

Ôn Địch nhìn về phía anh ta đang nhìn, trong phòng khách đại sảnh, Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi đọc tạp chí, trong tay dường như có một tờ tạp chí tài chính, tùy ý lật xem.

Không hề động đến trà trên bàn bên cạnh.

Người vệ sĩ đứng bên cạnh cúi đầu nói với anh điều gì đó.

Nghiêm Hạ Vũ ngước mắt lên, nhìn về phía cô, rồi đọc tạp chí.

"Em tiễn tới đây thôi." Kỳ Minh Triệt phất phất tay với cô.

Ôn Địch vẫn nhất quyết tiễn anh ta ra ngoài tòa nhà, dặn anh ta lái xe cẩn thận.

Cô quay trở lại chung cư thì thấy Nghiêm Hạ Vũ đang đợi cô ở thang máy.

Trước sảnh lớn còn có bảo vệ, cô không muốn gây ồn ào, bước vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra.

Nghiêm Hạ Vũ đi về phía cô vài bước: "Em giữ một người đàn ông xa lạ ăn cơm cho tới bây giờ."

"Nếu như ..." Cô vừa nói ra hai chữ này, Nghiêm Hạ Vũ liền ngắt lời cô, "Nếu như đổi thành Khương Quân Tinh, đêm nay tôi chắc chắn không bực tức với cô ấy, hơn nữa tôi nhất định sẽ quan tâm đến tâm trạng của cô ấy. Em muốn nói thế này phải không?"

Anh nói: "Chính xác, tôi có thể làm như thế với Khương Quân Tinh, nhưng với em thì không được."

Ôn Địch không có gì để nói với anh, lập tức cất bước rời đi.

Cô vừa bước được hai bước thì Nghiêm Hạ Vũ đã kéo cô lại vào lòng, anh ta quay sang vệ sĩ và nói: "Tắt giám sát thang máy số 2."

Anh một tay nắm lấy cô, đi vài bước đến thang máy, ấn vào thang máy, đưa cô vào thang máy.

"Nghiêm Hạ Vũ!"

Nếu anh thực sự nghiêm túc, chút sức mạnh của Ôn Địch không phải đối thủ của anh.

Hai tay cô bị Nghiêm Hạ Vũ bắt chéo sau lưng, toàn bộ cơ thể cô nằm trong vòng tay anh, sau lưng dán vào thang máy, cô căn bản không thể động đậy.

Nghiêm Hạ Vũ không tiến thêm bước nữa, anh từ trên cao nhìn cô: "Đêm nay tôi phải nói cho xong những lời chưa nói." Lúc đó anh chưa nói gì đã bị cô khóa trái cửa lại nhốt bên ngoài.

Ôn Địch cũng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng: "Anh nói cái gì cũng đều vô nghĩa."

"Đối với tôi, là có." Anh nói với cô: "Năm nay điều ước của tôi không giống với trước đây. Tôi đã từng mong em là người phân rõ phải trái nhưng bây giờ anh mong rằng em sẽ không buồn nữa. Em muốn đe dọa tôi thế nào cũng được, tôi đều nhận hết."

Thang máy dừng ở tầng chung cư của Ôn Địch, cánh cửa mở ra.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cô ra ngoài và đặt cô ấy xuống, anh lại quay trở lại thang máy và nhấn số "1".

Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của cô.

Đợi Nghiêm Hạ Vũ xuống cầu thang, Khang Ba đã chạy tới.

Trợ lý Khang từ chỗ vệ sĩ biết được vừa rồi ông chủ và Ôn Địch có mâu thuẫn, vệ sĩ đã cho tắt giám sát thang máy số 2, có vài cảnh nhỏ cũng bị cắt bỏ.

Vệ sĩ này cũng cho biết, sau khi ông chủ lấy được túi tài liệu thì lên xe rời đi, sau khi xe chạy ra ngoài được vài phút thì ông chủ yêu cầu tài xế quay đầu xe trở về.

Sắc mặt anh ảm đạm cả đêm, không nói lời nào, ngồi ở đại sảnh đợi Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ăn xong lẩu mới đi xuống lầu.

"Nghiêm tổng." Khang Ba không biết phải nói gì.

Nghiêm Hạ Vũ chỉ gật đầu nhẹ.

Chiếc ô tô đậu ở lối vào chính của khu chung cư, vài người lên xe.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cho Khang Ba túi tài liệu: "Tất cả đều ở đây."

Khang Ba tiếp nhận nó: "Ngài vừa nói chuyện với cô Ôn?"

"Không có chuyện gì."

Nghiêm Hạ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu nhắc nhở tôi khi đến chỗ cô ấy lấy tài liệu phải lịch sự, phải cho cô ấy thể diện. Tôi cũng thử rồi, gặp Kỳ Minh Triệt tôi cũng cho thể diện." Lúc đó anh di chuyển thối lui đến ngoài cửa.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Dù đã lấy được tài liệu và lên xe bỏ đi nhưng lửa giận không thể nào hạ được nên vẫn cho tài xế lái xe quay lại.

"Tôi và Ôn Địch không thích hợp như vậy."

Khang Ba gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

--

Cuối tháng 5, Cù Bồi nhận công việc cho cô.

Ngày 10 tháng 6 là lễ kỷ niệm 10 năm thành lập của công ty giải trí Thường Thanh, được coi là một sự kiện lớn trong làng giải trí. Ôn Địch là người dẫn chương trình lễ kỷ niệm 9 năm thành lập của Thường Thanh, đêm đó cô đã thu được vô số người hâm mộ.

Năm nay cô lại nhận được lời mời dẫn chương trình.

Cù Bồi gọi cho cô nói về chiếc váy dạ hội sẽ mặc vào ngày lễ kỷ niệm.

Đêm đó có rất nhiều minh tinh tham dự, trên thảm đỏ tự nhiên sẽ ganh đua sắc đẹp, tuy cô là người dẫn chương trình nhưng cũng không thể thua kém.

Cù Bồi mượn tổng cộng hai bộ dạ hội: "Tân Nguyên và cô cùng mượn đồ một nhà, người đại diện của cô ta mượn sớm hơn tôi, bộ tôi thích Tân Nguyên cũng thích. Về sau nghe nói là cô muốn mượn, không nói hai lời liền tặng cho cô, nói cô ta còn lễ phục dự bị."

Người dễ nói chuyện như vậy ở một nơi danh lợi được đặt hàng đầu thật hiếm thấy.

"Xem ra cô và cô ta ở chương trình có quan hệ cũng không tệ lắm."

"Không tệ." Ôn Địch buồn bực, Tân Nguyên giống như thoát thai hoán cốt thay đổi thành một người khác, đặc biệt là đối với cô, dù trong hay ngoài chương trình, cô ta vẫn luôn ân cần quan tâm cô.

Cô xếp Tân Nguyên vào loại người có danh tiếng lớn nhưng tính khí lại nóng nảy, nhỏ nhen.

Cù Bồi hỏi cô: "Muốn đem lễ phục đến đây cho cô thử hay đến cửa hàng thử?"

Ôn Địch nói không chút do dự, "Tới cửa hàng."

Chiều thứ sáu, Ôn Địch lái xe đến cửa hàng hàng đầu để thử trang phục.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô vô ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cách một quảng trường cô nhìn thấy tòa nhà tập đoàn Kinh Việt cao chót vót, LOGO chói lóa dưới ánh mặt trời.

"Bíp bíp" Chiếc xe phía sau thúc giục.

Ôn Địch hoàn hồn, đèn xanh đã sáng.

Đêm đó, sau khi ăn lẩu và thu dọn bàn ăn Kỳ Minh Triệt nói với cô: Có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không cân nhắc một người?

Cô nói: Tôi không ngại yêu thêm lần nữa, nhưng tôi chưa gặp được người phù hợp.

Kỳ Minh Triệt: Thế nào gọi là phù hợp?

Cô có thể nghe ra hàm ý của Kỳ Minh Triệt, anh ấy cảm thấy mình khá phù hợp.

Đột nhiên "rầm" một tiếng, cô bất ngờ đạp phanh.

Vẫn là đuổi theo đuôi xe phía trước.

Linh hồn của Ôn Địch lưu lạc hơn ba tháng cuối cùng cũng trở về, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.

Cô lái xe đã bảy tám năm luôn luôn cẩn thận, ngoại trừ lần trước bị Khương Quân Tinh tông phía sau, đây là lần đầu tiên cô tông vào xe người khác.

Lần va chạm này cả người dường như hoàn toàn tỉnh táo.

Mạng nhỏ là quan trọng nhất.

Từ từ bình tĩnh, Ôn Địch tháo dây an toàn và bước xuống.

Chiếc xe bị cô tông vào phía sau rất giá trị, ngang với chiếc Bentley của Nghiêm Hạ Vũ.

Người điều khiển ô tô phía trước xuống xe, dùng điện thoại di động chụp lại hai bức ảnh khu vực bị tông.

Ôn Địch bước đến, nói xin lỗi anh ta và hỏi anh ta xử lý như thế nào.

Người lái xe nói, "Tôi sẽ hỏi ý kiến của Tiêu tổng."

Ôn Địch gật đầu và đứng ở phía sau xe chờ đợi.

Tài xế cầm điện thoại di động đưa ra, cửa sổ phía sau trượt xuống, người trên xe thản nhiên đặt tay lên cửa sổ, không thèm nhìn ảnh do tài xế chụp, cũng không quan tâm đến thiệt hại của xe hơi, tích chữ như vàng: "Lên xe, đang vội."

Người lái xe quay lại nhìn Ôn Địch và nói: "Không cần."

"Như vậy không được." Ôn Địch không thích nhất là nợ ân tình: "Cho tôi thông tin liên lạc. Khi xe sửa xong, anh có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ trả tiền sửa chữa.”

Điện thoại vẫn ở trên xe, cô vòng qua ghế lái, vừa lấy được điện thoại, chiếc xe phía trước đã từ từ phóng đi.

Cô đành phải ghi nhớ biển số xe, có cơ hội sẽ đưa tiền cho đối phương.

Chắc hẳn là một khoản phí sửa chữa không nhỏ.

Xe của cô cũng bị trầy xước.

Bây giờ Ôn Địch không quan tâm, vội vã đến cửa hàng để thử lễ phục.

Bộ lễ phục là phong cách mới đầu xuân, sau khi mặc thử, người phụ trách cửa hàng cũng khen cô, chiếc váy giống như được may theo số đo của cô.

Ôn Địch còn chưa cởi bỏ lễ phục thì nhận được điện thoại của Cù Bồi, cô vừa định thông báo bộ đồ rất vừa vặn, giọng điệu của Cù Bồi có chút hơi gấp: "Em đang ở đâu? Mau đến công ty một chuyến."

"Đang thử váy. Có chuyện gì vậy?"

"Em có biết Điền Thanh Lộ không? Cô ta vừa gọi cho chị để nói về việc dẫn chương trình của em. Em mau đến đây, gặp mặt rồi nói."

Ôn Địch nắm chặt điện thoại, dừng một chút, nói: "Được."

Khiến cho Điền Thanh Lộ ra mặt, Nghiêm Hạ Vũ có lẽ muốn đến lễ kỷ niệm.

Sau hơn ba tháng, cô lại lần nữa bị người tìm tới cửa.

Khi cô đến công ty, Cù Bồi đã đợi cô.

Cù Bồi không chịu rảnh rỗi, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn sau ca phẫu thuật, cô ấy nhất quyết ở lại công ty một hoặc hai giờ mỗi ngày.

"Ngồi đi." Cô ấy rót cho Ôn Địch một cốc nước ấm.

Ôn Địch cũng không khách khí với cô ấy ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Chị từ từ, đừng để mệt mỏi."

Cù Bồi không nói chuyện phiếm với cô: "Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? Chị không bao giờ quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của em, nhưng em là người có trình đôn, sao có thể dây dưa với một người đàn ông đã có gia đình? Ba mẹ em mà biết thì sẽ bị em làm cho tức chết. Em lại không thiếu tiền, em rốt cuộc làm sao vậy!"

"Em ở bên anh ấy ba năm. Lúc đó anh ấy còn độc thân. Tháng 2 năm nay đính hôn. Cuối tháng 2 tôi phát hiện và chia tay. Không còn dây dưa."

Ôn Địch nói một cách bình tĩnh.

Trong tay cô ấy cầm ly thủy tinh, cầm chắc trong tay, không giống như ngày đó Điền Thanh Lộ tìm cô ấy, suýt chút nữa cô ấy đánh rơi cái ly.

Cù Bồi sửng sốt một chút, sau đó thở dài:"Không thoải mái cũng không chịu nói cho chị biết."

Ôn Địch mỉm cười: "Đã qua rồi."

Những ngày tồi tệ nhất đã qua. Từng phút từng phút qua đi.

Cù Bồi vỗ vỗ đầu cô: "Em đó."

Không còn nói gì khác nữa.

Ôn Địch uống một ngụm nước ấm, hỏi: "Điền Thanh Lộ nói với chị cái gì?"

Cù Bồi kể lại: "Chồng sắp cưới của cô ta nhận được thư mời tham gia lễ kỷ niệm của Thường Thanh. Có khả năng cô ta sẽ đến đó. Nếu em không muốn dẫn chương trình, cô ta sẽ tìm người thay thế em, không để em đắc tội Thường Thanh. Nếu em vẫn muốn dẫn chương trình, cô ta sẽ làm những gì em muốn. Sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của em."

Đây là cách xử lý mọi việc trôi chảy của Điền Thanh Lộ.

Ôn Địch không chút do dự: "Bảo cô ta tìm người khác dẫn chương trình, tiện thể cảm ơn cô ta."

Cù Bồi cũng có ý tương tự, cô ấy không để Ôn Địch đi vì sợ Ôn Địch thấy cảnh thương tình, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Ôn Địch không quan tâm đến Nghiêm Hạ Vũ nữa thì không cần cố tình tránh đi.

Suy cho cùng, kiếm tiền quan trọng hơn đàn ông.

--

Vào đêm ngày 10, tại sự kiện quần tinh hội tụ.

Hiện tại là phần thảm đỏ, cùng với chủ tịch của công ty giải trí Thường Thanh, Nghiêm Hạ Vũ đi vào từ hậu trường, chỗ ngồi gần sân khấu nhất.

Nghiêm Hạ Vũ là thần tài của Thường Thanh. Công ty dưới sự điều hành của Kinh Việt đầu tư rất nhiều quảng cáo cho Thường Thanh, các tiết mục thường xuyên có nhiệt độ.

Anh rất ít khi tham gia những lễ kỷ niệm như vậy, nhưng hàng năm lời mời của Thường Thanh đều được gửi đến, trước đây người khác sẽ thay mặt anh tham dự nhưng năm nay anh đích thân đến ủng hộ.

Đúng tám giờ, lễ kỷ niệm chính thức bắt đầu.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy hai người dẫn chương trình trên sân khấu mà không có Ôn Địch, mắt anh trầm xuống.

Chủ tịch của công ty giải trí Thường Thanh ngồi bên cạnh lên sân khấu phát biểu, khi phát biểu quay lại hỏi: "Người dẫn chương trình đã thay đổi?"

Tổng giám đốc hơi giật mình, chỉ có thể quay mặt trả lời anh: "Vốn dĩ đang tìm biên kịch Ôn, nhưng lịch trình của cô ấy không điều chỉnh được nên đành phải thay đổi."

Việc Ôn Địch dẫn chương trình đã được sự đồng ý của anh ta, sau đó Điền Thanh Lộ buộc anh ta phải tìm một người dẫn chương trình khác. Để duy trì mối quan hệ với nhà họ Điền, anh ta phải tạm thời thay thế Ôn Địch.

Nhưng giọng điệu của Nghiêm Hạ Vũ vừa rồi rõ ràng không hài lòng với việc thay đổi Ôn Địch.

Hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, anh ta là một người ngoài nên không có ý định dính vào, chỉ lập lờ nước đôi qua loa cho có lệ.

Nghiêm Hạ Vũ đã gửi một tin nhắn cho Khang Ba: [Hỏi người dẫn chương trình tối nay xem xảy ra chuyện gì.]

Anh không có hứng thú, ngồi nửa tiếng coi như đã cho mặt mũi, rồi bỏ về giữa chừng.

Tổng giám đốc tiễn Nghiêm Hạ Vũ đến cửa, trực giác việc thay đổi người dẫn chương trình khiến vị thái tử này không vui. Anh ta biết Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch có một đoạn tình cảm, nhưng anh ta nghe nói sau khi đính hôn họ đã chia tay.

Bây giờ xem ra không phải là chuyện quan trọng.

Nhưng anh ta không thể nói ra chuyện của Điền Thanh Lộ, vì vậy chỉ có thể giả vờ như không biết.

Xe của Nghiêm Hạ Vũ đang ở lối ra, anh lên xe, trợ lý Khang báo cáo: "Có người sử dụng mối quan hệ chen vào, thay thế cô Ôn."

Loại chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.

Nghiêm Hạ Vũ dặn dò Khang Ba: "Nói với Thường Thanh, bắt nạt người khác cũng đừng bắt nạt trên đầu tôi."

Khang Ba đã truyền đạt ý của ông chủ cho thư ký của tổng giám đốc công ty giải trí Thường Thanh, yêu cầu bên kia trả lời càng sớm càng tốt.

Chiếc xe lao vào màn đêm.

Vài phút sau, Khang Ba nhận được một cuộc gọi, là phía Thường Thanh, Thường Thanh hứa sau này sẽ bồi thường cho cô Ôn bằng những tài nguyên khác.

Cậu ta mở loa ngoài để ông chủ nghe thấy đầu dây bên kia nói gì.

Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn bên ngoài xe, cũng không có quay đầu lại, nghiêm nghị nói: "Tiếp tục điều tra, tôi cũng muốn xem ai muốn dùng quan hệ để thay thế Ôn Địch."

--

Trưa ngày hôm sau, trợ lý Khang biết được kết quả và lập tức gọi cho Điền Thanh Lộ.

Điền Thanh Lộ đang tranh cãi với Đinh Nghi.

Đinh Nghi đeo kính râm vào: "Cô tìm người thay thế Ôn Địch, cô nghĩ có thể giấu được sao?"

"Ai nói muốn giấu cô."

"Lá gan của cô ngày càng lớn. Nếu Nghiêm Hạ Vũ biết cô làm điều này, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Điền Thanh Lộ không nói lời nào, cô ta khởi động xe.

Bây giờ cô ta không còn cách nào khác, nghĩ đến Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch thường xuyên chạm mặt, trong lòng lập tức bốc hỏa.

Cô ta mắng Đinh Nghi: "Tôi đang thực hiện quyền của mình, tôi không làm bất cứ điều gì trái pháp luật hay trái đạo đức."

Có lẽ đó là một điểm yếu, nhưng cô ta sẽ đền bù cho Ôn Địch gấp đôi.

"Các chương trình giải trí khác, tôi sẽ cho cô ta thêm hai suất."

"Tôi thấy cô đã điên đến tám phần rồi."

"Không điên."

Điền Thanh Lộ im lặng và nói: "Nghiêm Hạ Vũ định chấm dứt hôn ước với tôi."

Đinh Nghi hưng phấn: "Tốt như vậy?"

Điền Thanh Lộ: "..."

"Chỉ là có một khả năng. Có thể anh ấy cho rằng không thể theo đuổi Ôn Địch, sẽ không chấm dứt hôn ước." Dù sao cái giá phải trả rất cao. Và nhà họ Điền sẽ mất nhiều hơn được.

Dù là về tình cảm hay lý trí, cô ta vẫn hy vọng anh có thể tiếp tục đính hôn.

Sau khi xe chạy ra ngoài không lâu, cô ta nhận được điện thoại của trợ lý Khang.

Trợ lý Khang hỏi cô ta buổi chiều có rảnh thì đến Kinh Việt, nói rằng chiều nay Nghiêm Hạ Vũ ở văn phòng, cô ta có thể đến bất cứ lúc nào.

Nghiêm Hạ Vũ luôn rõ ràng giữa công và tư, những gì anh nói trong văn phòng của mình đương nhiên là công việc.

Điền Thanh Lộ đưa Đinh Nghi trở lại công ty của cô ta trước, rồi tự mình lái xe đến Kinh Việt.

Lần cuối cùng cô ta gặp Nghiêm Hạ Vũ là vào đêm sinh nhật của anh, anh lái xe ra khỏi nhà, vừa hay cô ta đang về nhà, ở chỗ giao lộ gặp nhau.

Sau đó cô ta đi công tác, khi về thì anh lại đi công tác, trong thời gian này cô ta có gọi điện cho anh nhiều lần nhưng anh đều lấy lý do bận việc.

Đinh Nghi hỏi cô ta khi nào có thể bớt hèn mọn như vậy.

Có lẽ Đinh Nghi muốn dùng từ bị coi thường, nhưng muốn giữ thể diện cho cô ta nên dùng hai chữ hèn mọn.

Xe rẽ vào tầng hầm của tòa nhà Kinh Việt, Điền Thanh Lộ tắt máy, lấy gương trang điểm từ trong túi ra, cẩn thận trang điểm.

Cô ta không biết trang điểm có ý nghĩa gì, Nghiêm Hạ Vũ sẽ không nhìn ngắm cô ta.

Trợ lý Khang đã đợi cô ta ở cửa văn phòng: "Nghiêm tổng ở bên trong."

Điền Thanh Lộ hỏi trợ lý Khang: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Khang Ba nói: "Nghiêm tổng sẽ nói chuyện với cô."

Điền Thanh Lộ gật đầu và gõ cửa đi vào.

Nghiêm Hạ Vũ đang đọc email, anh không ngẩng đầu lên, cứ để cô ta ngồi.

Cô thư ký mang đến cho cô ta một tách cà phê, cửa phòng đóng lại, chỉ có tiếng click chuột của anh thỉnh thoảng vang lên.

Điền Thanh Lộ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, mượn cà phê thỉnh thoảng liếc nhìn anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh bị cổ tay áo che lại. Khi anh uống nước mặt đồng hồ mới lộ ra.

Cô ta nhận ra rằng những chiếc khuy măng sét mà anh đang mặc hôm nay là đồ mới.

Đồng hồ cũng mới, cô ta chưa thấy anh sử dụng bao giờ.

Nghiêm Hạ Vũ không nói, vẻ mặt tập trung vào máy tính.

Điền Thanh Lộ biết ý anh nên im lặng, hôm nay anh không đến nói chuyện với cô ta về công việc mà đợi cô ta thú nhận.

Cô ta giả vờ như không biết: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Mắt Nghiêm Hạ Vũ vẫn nhìn vào email: "Cô suy nghĩ kỹ đi, có gì cần nói với tôi không."

Giọng điệu bình thản nhưng mang lại cảm giác áp bức.

Cà phê Điền Thanh Lộ vừa uống lập tức trở nên đắng ngắt: "Anh biết rồi?"

Anh không lên tiếng, khuôn mặt rất bình tĩnh.

Điền Thanh Lộ trong tiềm thức giải thích: "Đó là quyết định của Ôn Địch."

Nghiêm Hạ Vũ: "Tương lai cô ấy sẽ tham dự nhiều sự kiện hơn. Cô có nên phong sát cô ấy luôn không?"

Điền Thanh Lộ cười nói: "Đây là anh muốn gán tội cho người khác. Xem ra tin tức của anh không nhanh. Không biết tôi đã đưa vài chương trình cho Cù Bồi. Về phần Ôn Địch có nhận hay không, đó không phải việc tôi có thể kiểm soát. Cô ta cũng không nghe tôi."

Nghiêm Hạ Vũ không thích nói chuyện vòng vo, nói: "Co có thể đưa ra một điều kiện, miễn là tôi có thể làm được."

Mặc dù trong lòng Điền Thanh Lộ đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi tự mình nói ra thì lại là chuyện khác.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi ngược lại: "Nếu không thì? Hãy tìm cho tôi một lý do để tôi có thể tiếp tục đính hôn."

Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: "Vậy thì anh không cần triệt để hủy bỏ toàn bộ hợp tác." Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô ta không ngờ anh lại nhẫn tâm như vậy.

Sau khi nhượng lại lợi ích của một số dự án gần đây cho gia đình họ, mối quan hệ hợp tác trước đây đang bị hủy bỏ từng chút một, và trong tương lai sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.

Nghiêm Hạ Vũ trả lời email xong, lướt qua trang web, trả lời cô ta: "Lúc trước cô đến gặp Ôn Địch ngả bài, cô nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Trước khi đính hôn, tôi đã hơn một lần nhắc nhở cô, không cần can thiệp vào cuộc sống của nhau, đừng nghĩ muốn quản tôi. Tôi cũng đã nói với cô qua điện thoại, tôi sợ Ôn Địch biết. Kết quả cô đã làm gì? "

Điền Thanh Lộ không nói nên lời.

Ngay từ đầu cô ta đã biết hậu quả của việc đi tìm Ôn Địch.

Nhưng ngay cả khi có thể quay lại ngày đó, cô ta vẫn sẽ đi tìm Ôn Địch. Trong tình huống như vậy e rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng không làm chủ được bản thân, còn ai lo nghĩ hậu quả nữa.

Nghiêm Hạ Vũ cầm lấy văn kiện công ty cần ký bên cạnh mở ra: "Đính hôn không phải là mong muốn của tôi. Sau khi đính hôn, tôi có người không buông xuống được, còn cô ngay cả việc tuân thủ quy tắc vì lợi ích gia tộc cũng không làm được. Cho nên dừng lại kịp thời để tránh hậu quả."

Điền Thanh Lộ nắm lấy ly cà phê: "Không nói đến tổn thất lợi ích sau này, anh không phải không biết cái giá của việc hủy bỏ hôn ước lớn bao nhiêu."

"Tôi tình nguyện trả mọi giá, mọi thứ xảy ra lúc này không có ý nghĩa gì đối với tôi. Nhiều nhất là lãng phí thời gian và sức lực của tôi để giải quyết. Như tôi đã nói, tôi có thể ép mình một chút chút vì lợi, nhưng chỉ có một chút, cô tưởng đính hôn thì muốn làm gì thì làm, tôi không thể làm gì cô? Tôi phải dung túng cô mọi thứ sao? " Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với cô ta, nhưng không làm chậm trễ công việc.

Điền Thanh Lộ hít một hơi thật sâu: "Mọi việc đều theo ý của anh, anh muốn thế nào thì như thế ấy."

"Tôi không làm theo ý mình chẳng lẽ làm theo ý người khác."

Điền Thanh Lộ không cam lòng: "Cho dù hủy bỏ hôn ước, Ôn Địch cũng sẽ không quay lại. Cần gì phải như vậy?"

"Cô ấy có quay lại hay không là chuyện của tôi. Không ảnh hưởng tới chuyện của tôi và cô."

Anh đã hạ quyết tâm, Điền Thanh Lộ vẫn hy vọng anh có thể bình tĩnh lại, hiện tại chỉ có một cách.

"Trước đây trong gia đình tôi có một dự án." Cô ta nói với anh tên dự án, "Nhiều người cho rằng sau khi chúng ta đính hôn sẽ nhận được sự giúp đỡ của anh, dự án nhất định sẽ thu được rất nhiều tiền. Bao gồm cả nhà của Khương Quân Tinh. Nhà họ Khương sử dụng công ty của người khác để đầu tư vào cổ phiếu, nhưng người điều hành đằng sau hậu trường vẫn là gia đình của họ. Bây giờ nếu anh phá vỡ hôn ước, khoản đầu tư đó sẽ vô giá trị, thoáng chốc bọn họ sẽ mất trắng."

Ngập ngừng một chút, cô ta nói: "Cũng không phải là một tỷ tám trăm triệu."

Sau khi Nghiêm Hạ Vũ ký xong, đóng tài liệu lại, nhìn đồng hồ, buổi tối còn có xã giao, anh hạ lệnh đuổi khách: "Cô trở về suy nghĩ kỹ đi, xem thử nên đưa ra điều kiện gì."

Điền Thanh Lộ không nghĩ đến việc đề cập đến bất kỳ khoản bồi thường nào khi phá vỡ hôn ước, lòng rối như tơ vò, hy vọng cùng anh tiếp tục hôn ước.

Cô ta đứng dậy chào tạm biệt, không biết anh có nghe lời cô ta nói vừa rồi không.

Anh luôn suy nghĩ cho Khương Quân Tinh ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ anh ấy chỉ cho gia đình Khương Quân Tinh một thời gian để rút tiền đầu tư mà không làm tổn hại đến lợi ích của anh, đối với anh chỉ là hành động bình thường bảo vệ Khương Quân Tinh mà thôi.

Cũng không khó xử.

Nếu còn cách khác cô ta cũng không lấy Khương Quân Tinh làm cái cớ.

Cô ta đối với anh đã không còn bất cứ ảo tưởng nào, nhưng cô ta vẫn phải thỏa hiệp vì lợi ích.

Nếu anh sẵn sàng cho nhà họ Khương thời gian để rút tiền đầu tư, thì giữa cô ta và anh vẫn còn thời gian để hòa hoãn.

Khoảng thời gian chia tay khó khăn nhất đã trôi qua, anh sẽ không còn cố chấp muốn hủy bỏ hôn ước nữa.