Chương 3: Một Cái Ôm Trong Lúc Lơ Đãng

Vì độ rượu quá ít, để cẩn thận hơn Ôn Địch bảo phục vụ rót cho cô nửa ly rượu vang, uống vài ngụm, vị rượu thoang thoảng che đi.

Ngoại trừ quản lý, không ai biết được ly còn lại của cô là nước.

Trên bàn nói chuyện trên trời dưới biển, Ôn Địch ngoại trừ kính rượu lại người khác, chỉ yên lặng ngồi ăn, không tham dự bất kỳ chủ đề nói chuyện nào.

Điện thoại trên bàn rung lên, đạo diễn Nguyễn gửi tin nhắn: [Ăn, ăn, ăn! Em chưa gặp qua thức ăn à!]

Cô ngẩng đầu, đạo diễn Nguyễn ngồi chếch đối diện cô, đối với biểu hiện lãnh đạm trên bàn ăn của cô chỉ tiếc rèn sắc không thành.

Cô trả lời: [Chưa nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy.]

Đạo diễn Nguyễn gảy gảy tàn thuốc, nhanh chóng gõ chữ: [Trước khi em đến, cô Bùi của em không dặn dò em?]

Dặn dò rồi, Cù Bồi dặn dò cô tối nay phải nắm chắc cơ hội làm quen với mấy vị ông chủ này, nắm chắc nguồn tài nguyên như vậy, sẽ có lợi với sự nghiệp của cô.

Bất kể là thành ý của Cù Bồi hay đạo diễn Nguyễn đối với cô, cô đều ghi nhớ, nhưng mà cô không thích nịnh bợ người khác, kính rượu một cách lịch sự thì không thành vấn đề, nhưng lấy lòng một cách có mục đích, cô không thể nào làm được.

Đạo diễn Nguyễn: [Sao em lại có bộ dạng giống như Thẩm Đường vậy, dầu muối không ăn, đem lòng tốt xem thành ý xấu, tính cách này của em, ngày tháng chịu thiệt thòi còn dài.]

Thẩm Đường là bạn thân của cô, trong mắt đạo diễn Nguyễn, cô và Thẩm Đường là người kiêu ngạo, không biết thời thế. Trong mắt một vài người đó là lạc mềm buộc chặt, giả vờ thanh cao.

Ôn Địch: [Cảm ơn thầy và cô Bùi, nhưng mà em phải dựa vào bản lĩnh, làm người ta đầu tư vào kịch bản của em là vì kịch bản tốt thì mới là cách báo đáp tốt nhất.]

Ý tứ hết sức rõ ràng, hiện tại cô sẽ không đi nịnh hót.

Tài nguyên và quan hệ quan trọng như thế nào không phải cô không biết, đạo diễn Nguyễn tức giận là vì, rõ ràng cô biết sự quan trọng của nó nhưng vẫn mang dáng vẻ không để ý.

Trong sáng tác Ôn Địch có thiên phú và linh khí, nếu như còn có thêm tài nguyên và sự ủng hộ, thì đúng là như cá gặp nước.

Đạo diễn Nguyễn vừa tức vừa bất lực: [Con bé này phải làm sao đây, theo thầy thấy em là viết nhiều kịch bản rồi cho rằng ba em là giàu nhất, tùy tiện bỏ ra vài tỷ để đầu tư để quay kịch bản của em.]

Ôn Địch cười nói: [Ba em không phải giàu nhất, quan trọng ở chỗ em (cười trộm)]

Đạo diễn Nguyễn không hiểu ý cô, trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.

Ôn Địch mở cửa sổ tin nhắn trò chuyện với ba ra, sửa lại tên ghi chú sau đó cắt tin nhắn gửi cho đạo diễn Nguyễn.

Đạo diễn Nguyễn mở hình ảnh ra nhìn, Ôn Địch ghi chú cho ba cô là: Ba giàu nhất.

Đạo diễn Nguyễn: “….”

Hỏa khí ở trong lòng trào dâng, có thể đốt cháy những cây nến đã tắt trên bánh kem.

Điều duy nhất an ủi đạo diễn Nguyễn trong tối nay là, tiệc sinh nhật chuyển sang hội sở tiếp tục chơi, Ôn Địch không từ chối, xem như nể mặt ông, đồng ý qua đó chơi hai giờ.

Khi tàn tiệc, ai nấy đều lâng lâng, chỉ có Ôn Địch tỉnh táo, cô hỏi Cù Bồi hội sở ở phòng bao số bao nhiêu, chuẩn bị đi trước.

Cù Bồi xoa xoa ấn đường, nghĩ một chút: “Phòng bao 2808.”

Buổi tối nhiều người kính rượu cô, uống bốn ly, bây giờ đau đầu.

Cô ấy quan tâm Ôn Địch: “Dạ dày em có khó chịu không, cô có thuốc giải rượu, đưa cho em hai viên.”

Ôn Địch xua tay: “Em vẫn ổn.”

Không phải là vẫn ổn, mà là rất tốt.

Cù Bồi khen cô: “Không tệ, tửu lượng tăng lên rồi.”

Lúc này quản lý tới tìm cô, cô và Cù Bồi hẹn gặp nhau ở phòng bao hội sở, cô đi theo quản lý.

Quản lý mỉm cười nói: “Lúc này người chờ thang máy xuống lầu nhiều, tôi mang cô đi thang máy chuyên dụng để xuống lầu.”

Ôn Địch bày tỏ cảm ơn, xem ra lại là Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.

Quản lý cầm theo thẻ thang máy chuyên dụng mà giám đốc đưa cho đi phía trước, cô không biết Nghiêm Hạ Vũ là ai, cùng Ôn Địch có quan hệ gì, chỉ theo sự phân phó của giám đốc mà làm việc, không hỏi nhiều một chữ.

Cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ, tâm tình cô rất tốt, gửi cho anh biểu cảm meo meo, rồi gõ thêm ba chữ: [Nhớ anh rồi.]

Lập tức, màn hình sáng lấp lánh.

Lúc cô vui vẻ sẽ gửi cho anh ba chữ này, cô cũng thích xem mưa sao.

Đến cửa thang máy, quản lý quẹt thẻ, đợi thang máy từ lầu trên đi xuống.

Khoảnh khắc thang máy mở cửa ra, đúng lúc Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại cho cô.

Ôn Địch nghe điện thoại, gật đầu với quản lý tỏ ý cảm ơn, sau đó bước vài bước đi vào thang máy.

Trong thang máy có người, Ôn Địch liền đứng sát cửa, quay lưng về phía mấy người phụ nữ đó.

Cô nói vào điện thoại: “Vừa vào thang máy, tín hiệu có thể sẽ không tốt.”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Tiệc kết thúc rồi?”

“Ừm.” Ôn Địch mới nhớ ra hỏi anh: “Chiếc xe đón em biển số xe bao nhiêu vậy? Em không nhớ rõ, sắp đến hầm xe rồi.”

Nghiêm Hạ Vũ nói cho cô biển số xe, hỏi cô: “Trực tiếp về nhà?”

Ôn Địch: “Không về, còn một tăng nữa, chỗ hội sở mà anh thường đi.”



Trong lúc nói chuyện, thang máy tới hầm xe, Ôn Địch đi tìm chiếc xe thương vụ.

Theo sau Ôn Địch từ thang máy xuống là Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi, duyên phận không dứt, một buổi tối gặp tới hai lần.

Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi đến khách sạn này ăn cơm từ trước đến giờ đều đi thang máy chuyên dụng, tối nay Ôn Địch cùng các cô đi chung thang máy, không cần nghĩ cũng biết là Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.

Cho đến khi ngồi lên xe, Đinh Nghi mới mở miệng nói chuyện: “Tớ còn muốn xem xem cậu còn tự lừa mình dối người như thế nào!”

Trước lúc vào thang máy, Điền Thanh Lộ gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ Vũ, Nghiêm Hạ Vũ không bắt máy, Điền Thanh Lộ còn tự an ủi bản thân, chắc là anh đang bận, điện thoại không để bên người.

Điền Thanh Lộ khởi động xe, nhìn xuyên qua lớp kính, rống lên với Đinh Nghi: “Cậu có thể im miệng không!”

Làm cho Đinh Nghi im miệng rất khó, cô nói: “Trừ khi ngày nào đó chúng ta không còn là bạn nữa.”

Khả năng bọn họ không còn là bạn nữa bằng không. Điền Thanh Lộ không thể nào tuyệt giao với Đinh Nghi, cô biết Đinh Nghi là thành tâm thành ý vì cô mà xem xét, nhưng hiện tại tâm tình của cô Đinh Nghi không thể nào đồng cảm được.

Cô đã không nhớ rõ từ năm nào bắt đầu thích Nghiêm Hạ Vũ, hiện tại có cơ hội kết hôn với anh ấy bày ra trước mặt, cô không thể nào từ bỏ.

Đánh cược hôn nhân và lòng tự trọng của mình, cô giống như một con bạc.

Đạo lý cô đều hiểu, trong lòng cũng hiểu rõ Nghiêm Hạ Vũ không phải là đối tượng phù hợp để kết hôn, nhưng cô không có biện pháp quay đầu.

Điện thoại để trước bàn điều khiển rung lên, cô một tay với lấy điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ trả lời tin nhắn của cô, hỏi cô: [Có việc?]

Điền Thanh Lộ rốt cuộc có thể lên mặt với Đinh Nghi, cô đem tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ quăng tới trước mặt Đinh Nghi: “Thấy chưa?”

Đinh Nghi không thèm để ý, thở dài. Phụ nữ sa vào tình yêu thật là khủng bố, Nghiêm Hạ Vũ chỉ tiện tay trả lời một tin nhắn của cô ấy, cô ấy có thể tự biên tự diễn thành tình yêu.

Điền Thanh Lộ không có thời gian tranh cãi với Đinh Nghi, cô trả lời Nghiêm Hạ Vũ: [Anh lúc nào thì có thời gian? Tìm một nơi uống ly cà phê, em có một việc thương lượng với anh.]

Qua hai phút sau Nghiêm Hạ Vũ mới trả lời cô: [Ôn Địch thích ghen, cho dù cô có biết hay không, tôi từ trước đến nay đều không một mình với phụ nữ ra ngoài.]

Thẳng thừng từ chối một cách đau lòng.

Điền Thanh Lộ xóa tin nhắn trả lời đó, hỏi anh: [Anh hiện tại ở đâu?]

Nghiêm Hạ Vũ nói: [Hội sở.]

Điền Thanh Lộ lái xe từ hầm xe của khách sạn đi ra, hướng về phía hội sở.

Đinh Nghi từ nãy đến giờ vẫn nhắm mắt, đợi đến lúc mở mắt nhìn đây không phải là đường về nhà, quay đầu hỏi Điền Thanh Lộ: “Cậu lại đi tìm Nghiêm Hạ Vũ?”

“Ừm, tìm anh ấy nói chút chuyện.”

Đinh Nghi chỉ phía trước: “Cậu để tớ xuống.”

Điền Thanh Lộ nhìn cô một cái, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, không kiên nhẫn hỏi: “Cậu lại muốn làm gì?”

“Không muốn nhìn cậu đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.” Đinh Nghi không muốn nhìn Điền Thanh Lộ chạy đi tìm coi thường, ‘coi thường’ hai từ này là nghĩ đến lòng tự tôn của Điền Thanh Lộ không nhẫn tâm nói ra.

Điền Thanh Lộ không làm được chuyện bỏ bạn thân giữa đường, đến con đường phía trước thì đổi đường, đưa Đinh Nghi về nhà trước.

Thằng đường hai người không ai nói một câu nào.

Tại cửa khu biệt thự nhà Đinh Nghi, vừa vặn gặp chồng Đinh Nghi về, Điền Thanh Lộ thả Đinh Nghi xuống, yên tâm rời đi.

Đến hội sở là một tiếng sau.

Điền Thanh Lộ trực tiếp đi vào phòng bao của Nghiêm Hạ Vũ và đám bạn bè thuở nhỏ của anh, phòng bao này từ trước đến nay không tiếp người ngoài.

Hôm nay là thứ sáu, phòng bao ồn ào hơn bình thường.

Điền Thanh Lộ chào hỏi với người quen, sau đó đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.

Nhân viên phục vụ của hội sở đứng ngay bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ, Nghiêm Hạ Vũ đang cúi đầu viết chữ, anh đem tờ giấy đã viết xong đưa cho nhân viên phục vụ: “ Mang đến phòng bao 2808.”

Phục vụ cầm tờ giấy đi đến hầm rượu lấy rượu, Nghiêm Hạ Vũ để không biết bao nhiêu rượu vang ở hội sở, bình thường anh đều để uống, rất ít khi lấy ra tặng người khác, hôm nay là ngoại lệ.

Điền Thanh Lộ kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ quay đầu nhìn cô, hỏi : “Có việc gì không thể thương lượng qua điện thoại?”

Đương nhiên là chuyện hôn nhân đại sự, giữa cô và Nghiêm Hạ Vũ có thể thương lượng chỉ có chuyện đính hôn.

Trong giới đều biết cô thích anh, nghe nói hai nhà quyết định liên hôn, mọi người đều bàn tán sau lưng, nói cô vì gả cho Nghiêm Hạ Vũ mà không tiếc sử dụng thủ đoạn.

Cô bắt buộc phải thể hiện thái độ.

Điền Thanh Lộ lấy lui làm tiến: “Anh nếu thật sự không muốn đính hôn, em sẽ náo với người nhà em, rồi sẽ có cách giải quyết.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn bài trong tay, không màn tới nói: “Không cần. Tôi đính hôn hay không không cần một người phụ nữ ra mặt giải quyết. Cô tưởng rằng tôi sẽ bị áp lực ở nhà?”

Một lúc sau anh nói: “Cô, cùng người nhà cô, bao gồm cả người nhà tôi, không có ai có thể miễn cưỡng được tôi.” Chỉ có lợi ích mới có thể miễn cưỡng anh một chút.

Ngừng một chút, anh lại nhắc nhở: “Ngược lại là cô, nghĩ cho kỹ những lời tôi đã nói với cô lúc trước.”

Vẻ mặt Điền Thanh Lộ căng thẳng, không nói chuyện.

Anh từng nói với cô: Nếu cô thật sự muốn đính hôn, thì giữa anh và cô chỉ còn lại lợi ích, một chút tình nghĩa cùng nhau lớn lên cũng sẽ không còn. Hôn nhân chỉ là hình thức, ai cũng đừng nghĩ can thiệp vào cuộc sống của ai.



-----

Ôn Địch vừa tới phòng bao, đã may mắn uống được rượu vang thượng hạng.

Phục vụ đều rót cho mỗi người nửa ly, cũng không nói là do Nghiêm Hạ Vũ tặng Ôn Địch, mượn cớ nói là tâm ý nhỏ của hội sở dành tặng cho thọ tinh hôm nay là đạo diễn Nguyễn.

Cù Bồi sau khi nếm một ngụm, miệng khen không ngừng, cảm thán hôm nay tiêu tiền rất đáng.

Phục vụ chỉ cười không nói, rượu này so với rượu mà Cù Bồi gọi khác biệt mấy chục lần, sao có thể không đáng.

Ôn Địch cầm ly rượu rời phòng bao, tìm một nơi yên tĩnh hơn gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ Vũ. Cô đã đến hội sở mấy lần, cô biết ở tầng ba có một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, cô từ thang máy đi lên, rẽ hai lối rả mới tới nơi.

Đây là một góc mà ông chủ hội sở bố trí cẩn thận, trên tường đặt một tấm gương, đối diện tấm gương là các loại thực vật quý hiếm và tươi tốt, Ôn Địch đứng trước tấm gương, nhìn qua gương, sau lưng phảng phất như là một cánh rừng rậm nguyên thủy.

Ở đây từng mang lại linh cảm sáng tác cho cô.

Ôn Địch rút điện thoại gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, đầu bên kia tiếng chuông sắp kết thúc mới bắt máy.

Nghiêm Hạ Vũ thấp giọng nói : “Nhìn trong gương.”

Ôn Địch đang ở trước gương, cô một mặt mù mờ: “Không nhìn thấy anh đâu.”

Âm thanh điện thoại ngắt, hình ảnh Nghiêm Hạ Vũ xuất hiện trong gương.

Ôn Địch tò mò: “Anh làm sao biết em ở đây?”

Nghiêm Hạ Vũ “Ừm” một tiếng, anh cũng tò mò, anh luôn có thể dựa vào trực giác tìm thấy cô.

Ôn Địch từ trong gương lắc lắc ly rượu, cách khoảng không cụng ly với anh, “Cảm ơn rượu của anh.” Hôm nay toàn bộ chi phí của đạo diễn Nguyễn cộng lại chưa chắc đã mua được bình rượu này, cho nên không thể nào có chuyện hội sở tặng quà cho đạo diễn Nguyễn, đây có lẽ là rượu mà Nghiêm Hạ Vũ cất giữ.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô trong gương: “Không phải cho không em, khóa vân tay của chung cư, chìa khóa dự phòng anh quên ở phòng làm việc, em về nhà đổi mật khẩu cửa về lại như trước đây.”

“Đổi mật khẩu cũng được.” Ôn Địch đem rượu trong ly uống hết, đưa ra điều kiện: “Rượu lúc nãy chỉ rót cho em nửa ly, không đủ uống.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn bóng lưng thướt tha của cô: “Qua đây, ly này của anh cho em.” Ly của anh chỉ mới uống một ngụm, rượu này cùng năm với chai rượu đưa đến phòng của Ôn Địch.

Hai người trao đổi ly rượu, sau đó ai về phòng bao người đó.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào vị trí, ván bài tiếp tục.

Điền Thanh Lộ không còn trong phòng bao, người đã về rồi.

Đoạn đối thoại lúc nãy của Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ, người ngồi trên bàn đều nghe rõ ràng, có người hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Cậu rốt cuộc có đính hôn cùng Điền Thanh Lộ không?”

Nghiêm Hạ Vũ không phản ứng, tiếp tục xem bài.

“Nếu như, tôi nói là nếu như, cậu quyết định đính hôn với Điền Thanh Lộ, tới lúc đó Ôn Địch phải làm như thế nào?”

Một hồi sau, Nghiêm Hạ Vũ nói: “Vậy thì cắt đứt.”

Trên bàn yên tĩnh hai giây, không nghĩ tới Nghiêm Hạ Vũ dứt khoát như vậy, muốn cùng Ôn Địch cắt đứt.

Ván bài thứ hai còn chưa kết thúc, Nghiêm Hạ Vũ nhận được tin nhắn của Ôn Địch: [Ông xã, có thể cho em thêm một ly rượu không?]

Nghiêm Hạ Vũ không có ý định cho: [Uống ít một chút.]

Ôn Địch: [Không được, muốn uống.]

Nghiêm Hạ Vũ để cho nhân viên hội sở rót nửa ly, anh nói với bạn bè trên sòng bài: “Đợi tôi hai phút.” Anh úp bài xuống, đứng dậy ra ngoài.

Nghiêm Hạ Vũ không để người khác đi thay, đích thân anh mang qua đó cho Ôn Địch.

Đến lối đi ngay bên cạnh tấm gương ở tầng ba, anh nhắn cho Ôn Địch: [Ra đây.]

Ôn Địch không nghĩ tới người đưa rượu là Nghiêm Hạ Vũ, cô lấy ly rượu trong tay anh quay người rời đi, Nghiêm Hạ Vũ dùng cánh tay chặn cô lại.

Anh vây cô trong vòng tay: “Đây là ly cuối cùng, có ngon hơn nữa cũng không thể uống nhiều.”

Ôn Địch gật đầu, đồng ý với anh.

Cô dễ nói chuyện như vậy, nguyên nhân là do cái ôm vô thức của anh.

Nghiêm Hạ Vũ thả Ôn Địch ra: “Trở vào đi.”

Ôn Địch ôm vẫn chưa đã, nhìn anh: “Lại ôm thêm một lát.”

Tay Nghiêm Hạ Vũ lại lần nữa vòng qua eo cô.

Không ở lâu, Nghiêm Hạ Vũ quay về phòng bao tiếp tục ván bài.

Mấy người trên bàn lúc nãy hút thuốc, chờ Nghiêm Hạ Vũ quay lại.

Họ dập thuốc, “Cậu đối với Ôn Địch khác thường như thế, tôi xem cậu làm sao cắt đứt.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Chỗ nào khác thường rồi?”

“Chỗ nào khác thường, còn chưa thấy qua cậu đem rượu tặng cho người khác.”

Nghiêm Hạ Vũ cầm bài trên bàn, tùy tiện rút thêm một lá rồi ném ra.

Nói tới tặng rượu cho người khác, Ôn Địch thật sự là người duy nhất.