Chương 7

Nghiêm Hạ Vũ nói được thì anh sẽ làm được. Trong suốt lịch trình quay hình tiếp theo, Ôn Địch thường có thể ăn những món ăn và canh từ ngàn dặm xa xôi đưa tới, những món này đều là tay nghề của đầu bếp nhà hàng riêng kia, tạm thời Nghiêm Hạ Vũ không có thời gian rảnh đề học.

Ôn Địch hiểu anh, cô cũng không ép buộc anh, có thể ăn những món ngon và canh này cô đã rất thỏa mãn rồi, nhưng mà trong khoảng thời gian này cô lại có chút chuyện bực mình.

Đúng như dự cảm của cô, trong mấy ngày quay hình này cô rõ ràng cảm nhận được Kỳ Minh Triệt có ý kiến với cô. Hai người luyện tập lâu như vậy mà vẫn không hề có một chút ăn ý nào, trong mấy lần thi giữa các nhóm, chẳng mấy ngạc nhiên khi tất cả cuộc thi nhóm cô đều hạng chót.

Lúc thi đấu cô đều cố gắng hết sức, nhưng dường như cậu ta không muốn hợp tác với cô hoàn thành cuộc thi.

Đây là lần đầu tiên cô và Kỳ Minh Triệt gặp mặt, cô chưa từng làm gì khiến cậu ta khó chịu, cô nghĩ mãi vẫn không ra vì sao cậu ta lại có thái độ này với mình.

"Chị Ôn Địch, đây là hoa quả trước bữa ăn. Chị yên tâm ăn nhé, chỗ hoa quả này đã được em bảo quản rất kỹ, ít calo ít đường." Tân Nguyên đưa cho cô một phần.

Trợ lý của Tân Nguyên xách một túi lớn, mỗi người đều có phần.

"Thầy Kỳ, đây là của anh."

Tân Nguyên cố tình liếc qua tên được ghi trên hộp đóng gói, để đảm bảo cô ta không đưa nhầm cho Kỳ Minh Triệt.

Kỳ Minh Triệt không từ chối, "Cảm ơn."

Ôn Địch nhìn thấy trên hộp hoa quả của mình có nét bút viết chữ "Địch", hóa ra trợ lý của Tân Nguyên dựa theo sở thích của bọn họ chọn hoa quả riêng cho mỗi người, hoa quả đã được rửa sạch sẽ, mở hộp ra có thể ăn liền.

Đạo diễn cũng ghé qua ăn trái cây, mọi người tụ lại trước bàn ăn vừa chia sẻ hoa quả vừa nói cười, chờ thức ăn mang lên.

Không thể phủ nhận, đây là đoàn quay hình có bầu không khí làm việc tốt nhất cô từng hợp tác, ngoại trừ Kỳ Minh Triệt khiến cô không thể nào vui vẻ nổi.

Tân Nguyên phát xong hộp trái cây thì ngồi xuống, đạo diễn hỏi cô ta: "Vòng tay em đeo nhãn hiệu gì thế? Chương trình của chúng ta có nhà tài trợ là nhãn hàng trang sức, đến lúc lên sóng lại phải dùng kỹ xảo che đi vòng tay của em đấy."

Mọi người nghe thấy đạo diễn nói vậy, ai cũng đồng loạt quay qua nhìn sang, kể cả Ôn Địch cũng vậy.

Vòng tay khá rộng rãi, Tân Nguyên nhét nó lại vào trong ống tay áo, rồi nói: "Không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì đâu ạ, không đáng bao tiền, đây là một món quà đặc biệt nhất em nhận được khi tốt nghiệp cấp ba."

Trên bàn ăn có người trêu ghẹo: "Em giữ nhiều năm như vậy, còn vẫn luôn đeo trên tay, xem ra là có gì đó rồi đây."

Tân Nguyên cười cười, không phủ nhận, cô ta đi nước đôi nói một câu mập mờ dễ gây hiểu nhầm: "Em không đeo sẽ cảm thấy thiếu thiếu. Dù gì cũng đeo gần mười năm rồi, chỉ cần không quay phim hay không tham gia hoạt động sẽ theo thói quen đeo lên, hôm nay em mặc tay áo dài, quên tháo ra."

Cô ta cố ý nói sang chuyện khác: "Trái cây ngon không mọi người?"

Tất cả mọi người đều hiểu, Tân Nguyên có một mối tình thuở niên thiếu.

Đối với chuyện riêng tư của người khác, Ôn Địch không có hứng thú, Tân Nguyên có bạn trai hay không, không liên quan gì đến cô, cô cũng không để chuyện này trong lòng.

Đạo diễn lại thèm ăn lẩu, buổi tối ông ta mời khách, hỏi bọn họ có ai rảnh thì đi.

Ôn Địch là người đầu tiên nói không đi, "Dạo gần đây em tăng một cân, phải giảm béo."

Kỳ Minh Triệt liếc cô, sao buổi tối cậu ta không thấy cô ăn ít.

Phòng của cậu ta và Ôn Địch ở cùng một tầng, có mấy lần cậu ta thấy có người đưa thức ăn bên ngoài đến cho cô, sau đó cậu ta phát hiện đây không phải đồ ăn của địa phương ở đây, túi đóng gói bên ngoài có logo của nhà hàng kín ở Bắc Kinh.

Cậu ta có đến nhà hàng kín đó mấy lần, đều là đi cùng bố cậu ta đến đó.

--

Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc sau đó di chuyển đến địa điểm quay buổi chiều.

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt cùng một xe, hai người ở trên xe chưa từng nói chuyện với nhau.

Xe chạy tới, cô đi thẳng về phía cửa sau của xe, Kỳ Minh Triệt đi phía sau cô, hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

Kỳ Minh Triệt còn đi đến chiếc xe Venucia trước mặt thì điện thoại của cậu ta bỗng vang lên.

Cậu ta nhìn dãy số hiển thị, quay đầu đi về hướng ngược lại, cậu ta đi được một khoảng xa rồi mới nghe điện thoại.

Câu đầu tiên Minh phu nhân nói là: "Có lẽ mẹ biết người phụ nữ bên ngoài của bố con là ai rồi."

Đáy mắt Kỳ Minh Triệt không có chút dao động nào, phụ họa theo hỏi: "Ừm, là ai ạ?"

Minh phu nhân không định nói cho con trai biết, bà sợ con trai mình sẽ làm ầm lên sẽ rất khó để giải quyết êm đẹp: "Đây là chuyện của mẹ, bố con ở bên ngoài có như thế nào, người nên tìm giải quyết chuyện này là mẹ. Con nghiêm túc quay xong chương trình đó đi, lúc đầu mẹ vì con mới đầu tư vào chương trình này, con đừng có mà lấy nó ra làm trò đùa."

Kỳ Minh Triệt không nói gì.

Minh phu nhân mãi không thấy con trai đáp lại, bà gọi cậu: "Minh Triệt."

"Con vẫn nghe đây." Kỳ Minh Triệt xoay người, nắm một nắm tuyết trên mặt đất lên, vừa đi vừa vo tròn.

"Con đừng chỉ nghe rồi bỏ đó, con phải nghe lời làm theo những lời mẹ nói, mẹ mới yên tâm được." Minh phu nhân tận tình khuyên bảo: "Mẹ biết con rất giận bố con, me cũng giận." Nhưng tức giận không giải quyết được vấn đề gì. "Con cứ coi như không biết gì đi, tập trung quay hình cho tốt vào. Con mà làm lớn chuyện lên sau đó ai cũng không có cách dọn dẹp êm đẹp đâu, con nghe mẹ một lần được không?"

Tuyết đọng trên đầu ngón tay Kỳ Minh Triệt tan thành nước, ngón tay cậu ta vừa lạnh vừa bỏng.

"Mẹ" Kỳ Minh Triệt yên tĩnh một lúc, chớp mắt một cái rồi hỏi: "Có phải mẹ không nỡ ly hôn với bố không?"

Minh phu nhân hỏi lại: "Trong mắt của con mẹ là người như vậy à? Mẹ cũng không phải là dựa vào ông ta nuôi mẹ, công ty có được ngày hôm nay, mẹ không dám tranh nhiều, nhưng cũng phải có ba phần là công của mẹ. Nhưng Minh Triệt à, con có từng nghĩ nếu như con ầm ĩ lên mọi người ở công ty đều biết thì sao? Con, anh rể của con còn cả cháu gái nhỏ của con nữa, sẽ đều bị lấy ra làm trò cười cho người ta sao? Người lớn thì cũng coi như thôi đi, một đứa trẻ con thì biết gì? Cháu gái nhỏ của con sau này ở trên lớp làm sao ngẩng đầu lên đây?"

Kỳ Minh Triệt không thể nhịn được nữa: "Bố nắm lấy điểm yếu không dám làm ầm lên của mẹ, nên mới ỷ lại không sợ gì!"

Minh phu nhân cười khổ: "Đúng vậy, nhưng mẹ không thể giống ông ấy, không suy nghĩ vì mọi người. Con yên tâm, mẹ không phải người thích chịu ấm ức, sẽ không vô cớ chịu ức hϊếp."

Chuyện quan trọng cũng là mục đích chính của cuộc gọi này bà còn chưa nói đến, "Minh Triệt, mẹ đã xác định, có thể rất chắc chắn Ôn Địch không phải là tiểu tam của bố con, con đừng nhắm vào người ta. Ôn Địch chưa chắc phải là người dễ chọc đâu, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của con!"

Kỳ Minh Triệt bỗng bật cười, hóa ra mẹ đi một đường vòng lớn như vậy, nói nhiều như vậy mục đích chính là muốn bảo cậu hãy hòa thuận với Ôn Địch, quay hình chương trình này cho xong, đừng có mà chỉnh người ta thành một yêu thiêu thân khác.

Mẹ cậu đã rất vất vả xây dựng ra một cái vẻ bọc hoàn mỹ hài hòa cho cái nhà này rồi.

Minh phu nhân bình tĩnh nói với giọng điệu ôn hòa : "Con đừng tin những chứng cứ kia, con có thể đảm bảo những chứng cứ kia đều là thật không? Mẹ tin vào trực giác của mẹ, con nhỏ tiểu tam kia tuyệt đối không phải Ôn Địch."

Kỳ Minh Triệt không muốn nói những chuyện vô nghĩa này với mẹ mình nữa, cậu ta kết thúc cuộc gọi: “Mẹ, con đang bận.” Sau khi cúp điện thoại, cậu ta gọi trợ lý đến, không đầu không đuôi nói với trợ lý: "Em về Bắc Kinh đi, sau này không cần đi theo anh nữa."

Trợ lý nhỏ thoáng sửng sốt, tủi thân nói: "Nếu anh đuổi em trở về, em sẽ thật sự thất nghiệp đó. Trước đó giám đốc Kỳ đã nói rồi."

Kỳ Minh Triệt im lặng, trợ lý là do mẹ cậu ta sắp xếp, cô nhóc này không nói nhiều, cũng khôn khéo được việc, nhưng có một điều cậu ta không thể chịu được là, cô ấy sẽ báo cáo chi tiết tình hình của cậu ta với mẹ, nếu không mẹ cậu ta không thể nào biết được cậu ta và Ôn Địch không mấy hòa hợp khi làm việc chung.

Trợ lý nhỏ khuyên cậu ta: "Cho dù thế nào, giám đốc Kỳ cũng là vì muốn tốt cho anh, sợ anh đổ oan cho chị Ôn Địch. Chuyện gì nên báo cáo thì em sẽ báo cáo, chuyện em không nên nói, một chữ em cũng không nhiều lời."

Kỳ Minh Triệt không định gây chuyện với một cô gái nhỏ, nhưng trong lòng cậu ta vẫn không kèm được tức giận, "Buổi chiều em không cần phải đi chung xe với anh đâu."

Trợ lý nhỏ thấy Kỳ Minh Triệt vẫn đang tức giận, không dám chọc cậu ta nữa, cậu ta nói gì thì là cái đấy.

Chỉ cần cậu ta không đuổi cô về Bắc Kinh là được.

Kỳ Minh Triệt ngồi lên xe, cậu ta ngồi cách Ôn Địch một ghế trống. Kỳ Minh Triệt hạ tay vịn xuống, hoàn thành tỏ thái độ chia cắt hai người thành hai không gian riêng biệt.

Cái tay vịn để kê tay này vạch ranh giới rõ ràng.

Ôn Địch thấy mãi cũng thành thói quen, cô cũng chưa từng liếc qua nhìn cậu ta.

Trên đường đi, đạo diễn không định quay lại tài liệu di chuyển, bọn họ ai nấy đều vui vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuống xe, bọn họ đi bộ đến nơi quay hình, đây là nơi có tuyết rất đẹp được mọi người ca tụng là cảnh đẹp chốn thần tiên.

Đường đi phủ đầy tuyết bông xếp mềm mềm, mỗi bước chân đạp lên mặt tuyết lún xuống gần đến bắp chân.

Ôn Địch đi phía sau Kỳ Minh Triệt, có một đoạn phải đi lên dốc, lúc bước lên cô bị trượt chân ngã sõng soài trên mặt tuyết, đau thì không đau, nhưng máy quay vãn luôn ghi hình lại, có chút xấu hổ.

Kỳ Minh Triệt nghe thấy tiếng động sau lưng nhưng cậu ta không hề quay đầu lại, cũng không lại đỡ Ôn Địch, làm bộ như không biết đằng sau xảy ra chuyện gì.

Xế chiều hôm nay chương trình có sắp xếp tổ chức một cuộc thi chia thành hai nhóm, mỗi nhóm có bốn khách mời.

Toàn bộ quá trình Ôn Địch đều hợp tác với hai người ở nhóm nhỏ khác, đồ cô ném ra hai thành viên nhóm khác kia đều đón được, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là trạng thái quay hình tốt nhất của Ôn Địch bữa giờ.

Lúc chạng vạng tối khi công việc kết thúc, cũng là buổi ghi hình số đầu tiên chủ đề về Tuyết đã hoàn thành mảng ghi hình.

Trở lại khách sạn, đạo diễn mời đơn độc một mình Kỳ Minh Triệt đi ăn.

Không có người ngoài, đạo diễn đi thẳng vào chủ đề: "Lúc cậu vừa về nước, không phải cậu đã nói Ôn Địch có thể mang lại cảm giác chụp ảnh cho cậu sao, bây giờ lại xảy ra chuyện gì thế?"

Đạo diễn nhìn ra được Kỳ Minh Triệt và Ôn Địch đang giằng co, việc này ảnh hưởng đến quá trình ghi hình, ông lại không muốn nói nhiều, vì nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ghi hình lúc đó.

Kỳ Minh Triệt uống một ngụm rượu trắng, cau mày nuốt xuống.

Đúng là Ôn Địch thật sự mang lại cảm giác chụp hình cho cậu ta, cho nên sau khi về nước cậu ta mới tạo một tài khoản nhϊếp ảnh, người đầu tiên cậu ta theo dõi là Ôn Địch.

Sau đó cậu ta lại unfollow cô.

Lần nữa ấn theo dõi cô là ngày đầu tiên quay chương trình này, tổ chương trình yêu cầu thành viên mỗi nhóm gửi hình chụp một mình cho nhau còn phải @ đối phương vào, không còn cách nào khác, cậu ta chỉ có thể một lần nữa ấn theo dõi cô.

"Nếu như cậu và Ôn Địch không thể hòa hợp, lúc ghi hình số thứ hai tôi sẽ cho tất cả mọi người trộn lại chia nhóm lại, tôi sẽ sắp xếp một nhϊếp ảnh gia khác có thể làm việc hòa hợp với Ôn Địch."

Cho dù đạo diễn và Kỳ Minh Triệt đã quen biết nhau được mấy năm, nhưng tình cảm cá nhân thì vẫn là tình cảm cá nhân, công việc là công công việc, cứ tiếp tục như thế này sẽ kéo cả chương trình xuống.

Kỳ Minh Triệt nói: "Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh lại một chút, không cần phải chia lại nhóm đâu."

Đạo diễn cụng ly với Kỳ Minh Triệt, tất cả những lời muốn nói đều gửi lại trong ly rượu này.

--

Buổi trưa ngày hôm sau, tất cả mọi người đường ai nấy đi, một tuần sau sẽ tiếp tục quay số tiếp theo.

Trời gần tối thì Ôn Địch về đến Bắc Kinh, cô trực tiếp đi đến biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ.

Buổi chiều lúc ngồi nhàn rỗi trên máy bay, cô chợt nhớ ra những món quà chất đống trong phòng khách của Nghiêm Hạ Vũ, lần trước cô quên mở quà.

Cô không thường đến biệt thự, đồ dùng cá nhân của cô ở đó cũng ít.

Lúc quản gia thấy cô từ trên xe bước xuống, mặt mũi đều là vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cuời bước tới giúp cô xách vali.

Lần cuối cùng cô đến đây là nửa năm trước, chắc quản gia tưởng cô và Nghiêm Hạ Vũ đã chia tay.

Vào trong biệt thư, Ôn Địch nhìn đống quà trong biệt thự, ít hơn so với trong tưởng tượng của cô, hộp quà được xếp thành hai hàng ngang ngửa với bàn trà. Trước đó Nghiêm Hạ Vũ nói thế nào cơ? Nói quà trong phòng khách ở biệt thự của anh chất thành đống, bảo cô rảnh thì qua đó mở quà, đây mà là "Đống" á hả?

Ôn Địch về phòng ngủ tắm rửa một cái, sau khi thay quần áo thoải mái thì xuống dưới nhà, cô không vội vàng mở quà mà nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ trước, nhưng chỉ gửi cho anh một icon cái túi.

Nghiêm Hạ Vũ bây giờ mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của Ôn Địch đã luyện thành phản xạ, lúc anh đang ở hội quán nói chuyện với người ta. Anh thấy tin nhắn của cô thì dập điếu thuốc, nói với người bên cạnh: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."

Anh ra hành lang bên ngoài hội quán gọi điện thoại cho Ôn Địch, từ cửa sổ cuối hành lang nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe chạy vào trong sân của hội quán, chiếc xe đó không dừng lại mà chạy vào trong rồi lại vòng ra ngoài.

"Ê, kỳ lạ thật đấy, bình thường cậu thấy xe của Nghiêm Hạ Vũ ở đây, cậu chỉ hận không thể một giây sau lập tức lên trên lầu ngồi bên cạnh anh ta, hôm nay chuyện gì xảy ra thế?"

Đinh Nghi ngồi bên ghế lái phụ nhìn Điền Thanh Lộ với ánh mắt không thể tin được.

Điền Thanh Lộ không để ý bạn thân thừa nước đυ.c thả câu: "Ngày sáu tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn." Cô ta đặc biệt nhấn mạnh: "Chính Nghiêm Hạ Vũ tự mình chọn ngày."

Nói nữa đi.

Hóa ra ván đã đóng thành thuyền. Ngày mùng sáu tháng hai sẽ đính hôn, bây giờ đã là giữa tháng một, còn chưa đến một tháng nữa vì vậy cô ta không phải sốt ruột gặp anh. Dù sao sớm muộn gì anh cũng là người của cô ta, nói không chừng nửa đời sau hai người đều khóa chặt lại với nhau.

Đinh Nghi nghĩ đến đây bỗng khẽ siết chặt dây an toàn, không hiểu sao càng lúc càng thấy hoảng.

Cô ấy không ngờ Điền Thanh Lộ đã đến mức không còn thuốc chữa như vậy, "Sau khi kết hôn, những ngày tháng chịu ấm ức đang đợi cậu đấy, lúc đó đừng có mà tìm mình kể khổ."

Điền Thanh Lộ há hốc miệng nhưng lại không nói được gì.

Đinh Nghi cố gắng nói cho cô bạn của mình tỉnh ra đừng tự lừa mình dối người nữa: "Không phải cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian này máy bay tư nhân của Nghiêm Hạ Vũ không ngừng xin đường bay, tất cả đều bay đến cùng một nơi, cùng là vì Ôn Địch muốn ăn đồ ăn ở nhà hàng kín kia."

Tất nhiên Điền Thanh Lộ biết chuyện này, "Mình và anh ấy cũng không phải bạn trai hay bạn gái gì, trước khi kết hôn, anh ấy làm gì không liên quan đến tớ." Lúc Điền Thanh Lộ nói những lời này, chính bản thân cô ta cũng cảm thấy không có chút trọng lượng nào.

Đinh Nghi gạt bỏ giải thích của bạn mình: "Không phải bởi vì không liên quan, mà cơ bản là cậu không quản được anh ta. Cậu chỉ có thể tiếp tục khó chịu nhẫn nhịn thôi."

Điền Thanh Lộ tức giận, cả một lúc vẫn không tìm ra cách đáp trả, im lặng một lúc lâu, cô ta cố gắng níu kéo chút tự tôn: "Lúc đầu kết thông gia vì lợi ích của hai nhà, nói gì đến chuyện tình cảm. Cho dù không kết thông gia với nhà họ Nghiêm, mình cũng sẽ tìm một người khác kết thông gia, vậy thì vì cái gì mà mình không được chọn người đàn ông đẹp trai mà mình cảm thấy thuận mắt?"

Đinh Nghi nói: "Nếu như cậu không thích anh ta như vậy, mình đã không phải đối cậu và anh ta kết hôn."

Dù sao nếu không có tình cảm ai nấy cũng đều có cuộc chơi riêng, giống như cô ấy và chồng của mình, vì lợi ích mà bị buộc chung lại với nhau, nhưng bọn họ nhìn thoáng hơn, hai người đều không quá để ý đến đối phương, cô ấy và anh ta đều vui vẻ thoải mái sống qua ngày.

Nhưng Điền Thanh Lộ đối với Nghiêm Hạ Vũ lại không giống như vậy, Điền Thanh Lộ đã hãm quá sâu rồi.

Đinh Nghi không đành lòng thấy bạn mình như vậy, cô ấy nghĩ nói rách miệng cũng phải khuyên được bạn: "Nếu như Ôn Địch biết Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, khả năng rất lớn là cô ấy sẽ lập tức chia tay với anh ta."

Điền Thanh Lộ cũng nghĩ như vậy, cho nên cô ta chưa từng coi Ôn Địch là vật ngán đường.

Tiếp đó Đinh Nghi lại cho Điền Thanh Lộ một đòn trí mạng: "Tính cách của Ôn Địch mạnh mẽ hơn cậu, chắc chắn cô ấy sẽ không để chính mình chịu ấm ức. Cứ coi như sau đó Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ chia tay đi, Nghiêm Hạ Vũ lại không hề thích cậu. Các cậu cũng đã nói là sau khi đính hôn sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, cậu có thể đảm bảo anh ta sẽ không có người phụ nữ khác không? Đến lúc đó cậu chỉ có thể sống không bằng chết."

Điền Thanh Lộ nắm chặt tay lái, cục tức dâng lên đến cổ họng nhưng lại không thể nhổ ra chỉ đành nuốt ngược lại, hết lần này đến lần khác cô ta đều không có cách nào phản bác lại những lời của Đinh Nghi nói.

Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe mang biển số xe quen thuộc lách qua xe của bọn họ chạy về phía trước.

Đinh Nghi nhìn chiếc xe dần dần chạy xa, "Biết vì sao hôm nay Nghiêm Hạ Vũ về sớm như vậy không?" Cô ấy lẩm bẩm: "Bởi vì hôm nay Ôn Địch về Bắc Kinh."

Tài khoản Weibo chính thức của chương trình [Như Hình Với Bóng] tối qua cập nhập trạng thái, cô ấy đoán Điền Thanh Lộ cũng nhìn thấy động thái đó.

"Cứ coi như Ôn Địch có khả năng gọi một cuộc điện thoại là Nghiêm Hạ Vũ sẽ đến bên cạnh cô ta đi, nhưng như vậy thì đã sao, không phải anh ta vẫn vì lợi ích mà đính hôn sao. Từ trước đến nay anh ta đều có thói quen kiểm soát mọi việc, ngay cả mẹ anh ta cũng không thể quản anh ta. Cậu mong rằng sau khi kết hôn anh ta có thể nghe lời cậu bớt dây dưa lại với những người khác? Anh ta là người máu lạnh, đây là sự thật, cậu kết hôn với một người đàn ông không để cậu vào trong lòng, sau khi cưới sẽ đau khổ thế nào, cậu đã từng nghĩ chưa? Ôn Địch lập tức có được sự giải thoát, nhưng còn cậu thì sao, cậu bị vây hãm trong đó cả một đời."

Đinh Nghi bình tĩnh nói hết những lời này.

Điền Thanh Lộ một lần nữa đeo dây an toàn lên.im lặng trong chốc lát, cô ta nói: "Chuyện đã nhưng tên cắm vào dây cung đã kéo căng rồi, nơi tổ chức tiệc cũng đã đặt rồi, bạn bè người thân hai nhà cũng đã mời rồi."

Cô ta nhẹ nhàng giẫm lên chân ga, rất nhanh xe ô tô hòa mình vào màn đêm dày đặc.

Nghiêm Hạ Vũ trở lại biệt thự, Ôn Địch đang nằm trên ghế sô pha xem tivi, tóc của cô đã được sấy khô giờ đang xõa trên vai.

Cô nhìn thấy anh: "Chồng ơi."

"Ừm." Nghiêm Hạ Vũ ở ngăn tủ bàn trà ra, lấy ra một cái chìa khóa, "Em còn biết đường về đây à?"

Đây là đang vòng vo nói cô đã rất lâu rồi không đến biệt thự của anh đây mà.

Ôn Địch phản bác lại: "Sao thế, anh không nhớ đường về nhà à?"

Nghiêm Hạ Vũ khom người xuống chống tay lên sô pha, cúi đầu chặn bờ môi của cô lại.

Vừa hôn cô, anh vừa nhét chìa khóa xe vào trong tay cô.

Ôn Địch rời khỏi môi của anh, lắc lắc chìa khóa xe, "Cái này làm gì?"

Anh nói: "Xe mới."

"Tặng cho em?"

"Ừm, chiếc xe kia của em chạy không ổn, tránh khỏi lần tới có việc lại chết máy giữa đường." Anh kéo cô từ trên ghế sô pha đứng dậy: "Xe ở trong sân."

Ôn Địch không có hứng thú với xe, áo khoác của cô để trên lầu rồi, giờ cô không muốn đi lên lầu lấy, "Em không có áo khoác, bên ngoài lạnh lắm, ngày mai thử sau cũng được."

Nghiêm Hạ Vũ cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho cô, sau đó lại tự mình đi đến trước tủ giày tìm một đôi giày nữ đế bằng, ý tứ hôm nay cô phải thử chạy chiếc xe mới này.

Ôn Địch đứng trước cửa không nhúc nhích, chờ anh thay giày mặc áo cho cô.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Ôn Địch lắc lắc cánh tay anh mấy lần, làm nũng với anh.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Có phải lần sau rời giường, anh cũng phải mặc quần áo cho em không?"

"Thế thì không cần, anh dậy sớm lắm, em dậy không nổi."

Nghiêm Hạ Vũ mặc áo khoác vào cho cô, lui về sau một bước, anh ngồi xổm xuống đi giày cho cô.

Ôn Địch cụp mắt nhìn anh, cô lưu luyến nhất là dáng vẻ này của anh.

"Anh ở nhà có học cách nấu canh không?"

"Có học một lần."

Ôn Địch nói: "Lần tới anh lại học nữa, bảo quản gia quay video lại nhé."

"Quay lại làm gì?"

"Em muốn nhìn xem dáng vẻ của anh khi xuống bếp sẽ như thế nào."

"Em nhàm chán lắm à?" Nghiêm Hạ Vũ đi giày cho cô xong, anh đứng lên, "Đi xem xe đi."

Ôn Địch quấn chặt áo khoác, chậm rãi đi ra ngoài sân, Nghiêm Hạ Vũ không đi theo cô.

Có một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu trong sân, cô chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, xem ra đây là chiếc xe anh tặng cho cô.

Ôn Địch lấy chìa khóa ra ấn mở khóa, chiếc xe địa hình màu đen có phản ứng.

Cô mở cửa xe ra, cô còn chưa dùng sức kéo cửa ra,"lộp bộp" mấy cái túi mua sắm ở bên trong từ trên ghế tay lái rơi xuống.

Logo trên túi rất dễ thấy, là mấy cái túi xách anh mua ở cửa hàng hiệu trong video lần trước.

Ôn Địch nhặt cái túi lên, cô nhìn vào trong xe, ghế lái, ghế phụ, còn có hàng ghế đằng sau, đều chất đầy quà.