Chương 11: Bảo hổ lột da (1)

May mà ngày ấy Lục Thành không xuất hiện lần nữa, gợn sóng mà anh tạo nên cũng dần tiêu tan.

Cuối cùng trong đầu Giang Vãn cũng lựa chọn bỏ qua việc này, so với việc không biết khi nào Lục Thành sẽ lộ diện, đại sự trước mắt của cô là tìm cách để bản thân không phải đính hôn .

Bất quá cô vẫn như cũ bớt chút thời gian đi gặp Giang Tử Kiêu, nhờ bộ phận kỹ thuật ở công ty hắn kiểm tra điện thoại di động cô.

“Anh kiểm tra thiết bị này không có vấn đề, tình huống hôm trước em gặp phải có thể là do anh ta cài app vào, anh đã xoá rồi. Nhưng kỹ thuật này quá dễ tìm, không biết Lục Thành có biện pháp dự phòng nào không thì anh cũng không rõ ràng lắm. Nếu em lo lắng, liền đổi điện thoại mới đi.”

Giang Vãn do dự lúc sau lắc lắc đầu: “Vẫn là để dùng đi, loại nút áo này anh có ấn tượng không ạ?”

Cô mở ra ảnh chụp nút tay áo Lục Thành, đưa cho Giang Tử Kiêu xem.

“Đây là của Lục Thành?” Giang Tử Kiêu ngước mắt, ánh mắt ý có chút thăm dò.

Giang Vãn không biết vì sao, bị hắn nhìn chằm chằm có điểm chột dạ, khi cô chuẩn bị từ bỏ, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Vãn Vãn, em biết không, ở Giang Thành, Giang gia nhiều năm liên nối tiếp giữ vị trí đứng đầu, tuy rằng sau này con cháu chúng ta thưa thớt, nhưng những quan hệ rắc rối phức tạp trước đó đã được công khai, ở chỗ này anh có thể cho em làm gì thì làm. Mặt khác, niên đại thành phố lớn càng lâu, thì cũng có cùng đồng dạng loại gia tộc. Nhưng mà, có một chỗ là toàn bộ Khang Xuyên đều kiêng kị. Nơi đó thế cục quá hỗn loạn, hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, nếu có người có thể ổn định sinh sống ở đó, mặt trên người thế tất sẽ nhìn thẳng hắn, để phòng ngừa hắn lợi dụng thế cục sinh loạn. Nhưng em có biết điều quan trọng là cái gì sao?”

Giang Vãn sắc mặt trắng bệch mà lắc đầu, lòng bàn tay ướt mồ hôi.

“Bọn họ càng lo lắng hắn sẽ buông tay mặc kệ, làm cho thế cục đang hơi yên ổn trở nên so với trước đó càng loạn. Cho nên chỉ cần hắn không có ý tưởng bạo động, mặt khác bất luận có chuyện gì, bọn họ đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nơi đó, tên gọi là Cao An, mà bức ảnh mà em đưa cho anh xem, đó là tiêu chí thực tế của người cầm quyền Cao An. Đương nhiên, người cầm quyền này không có khả năng là Lục Thành trẻ tuổi. Lục Thành cùng người đó có quan hệ gì, không ai biết cả, rốt cuộc Lục Hân Nghiên không có khả năng là người đó.” Giang Tử Kiêu bình đạm nói, cuối cùng cư nhiên lại hài hước mà bổ sung một câu, “Vãn Vãn hình như em rất sợ vị tân cữu cữu này sao?”

Giang Vãn xấu hổ đến không được, vốn dĩ cô đã sợ Lục Thành, lại bị Giang Tử Kiêu một bên phổ cập khoa học như vậy, cô lại càng sợ được chứ!

Khó trách kiếp trước anh kiêu ngạo như vậy, nguyên lai sau lưng có tư bản bảo hộ.

Ngay lúc này, Giang Tử Kiêu lại phóng ra tiếng nói: “Lục Thành biết em sợ anh ta, không sao cả, nhưng là Vãn Vãn, đừng làm cho những người khác biết em sợ hắn. Hiện giờ em bất luận đừng gây ra chuyện gì , lợi dụng tốt điểm này, anh ta so với Giang gia sẽ trợ giúp tốt hơn cho em về sau.”

“Anh họ, anh đây là muốn em cùng với hổ mưu da a*!” Giang Vãn kinh ngạc nói.

*thành ngữ này ý chỉ không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Giang Tử Kiêu thế nhưng nhẹ cong khóe môi: “Con hổ kia cùng so con mèo con chó không phải đáng giá hơn sao? Để xem em dám hay không dám, muốn lại là cái gì.”

Giang Vãn trầm mặc trong chốc lát mới chần chờ nói: “Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó…”

“Em yên tâm, tin tức đã được phong tỏa , điểm này anh còn có thể làm được. Lục Hân Nghiên đại khái không dự đoán được em sẽ thật sự đi chúc phúc bọn họ, nhưng cô ta cũng là người thông minh, trước đó liền chuẩn bị trước.Em uống hay không uống thì cũng đều khó thoát bị cô ta tính kế, trước mắt cô ta không biết người mang em đi là Lục Thành. Nếu em chỉ muốn ép dạ cầu toàn mà tránh đi cô ta, không tranh giành bất cứ cái gì thâm chí nhị thúc em cũng đem cấp cho Lục Hân Nghiên, anh đây có thể giúp em. Nếu không trừ bỏ cô ta thì chính mình lại tìm đường chết, em cũng chỉ có thể cầu nguyện Lục Thành sẽ không nhúng tay.”

“Anh ta nếu kiên trì nhúng tay, cho dù là anh, muốn quản việc nhà của em cũng thực phiền toái.”