Chương 13: Mang em đi kiếm tiền (1)

Bởi vì là cuối tuần, Giang Vãn cũng không yên tâm để Giang Trì Trì ở trường học kiên trì đem người đưa đến biệt thự Giang Tử Kiêu.

Hai người vừa đến, chuỗi dãy số xa lạ lại gọi tới, Giang Vãn cơ hồ nhịn không được hoài nghi nam nhân này có phải hay không gắn máy theo dõi trên người cô.

“Đến rồi.”

Lại là hai chữ.

Giang Vãn thở phì phì mà đi ra cửa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêng lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn phía sau thưởng thức bật lửa, lửa giận trong lòng cô nhanh chóng bị dập tắt.

Nam nhân này ở kiếp trước tác oai tác quái lâu lắm, làm sự sợ hãi của cô đối với anh như khắc sâu tận trong xương tủy,mặc dù cô muốn kiềm chế, nhưng gặp được anh vẫn là nhịn không được trong lòng sinh ra nhút nhát.

Giang Vãn hít sâu thả chậm bước chân, buộc bản thân phải dùng thái độ như đứng trước Lục Hân Nghiên.

Nếu bọn họ là chị em, cô có thể thong dong đối mặt với Lục Hân Nghiên, vậy đổi thành Lục Thành có cái gì không thể?

Giang Vãn đi đến bên cửa sổ xe ô tô, vươn tay đối với Lục Thành, nở một nụ cười cứng đờ : “Cảm ơn, tiền.”

Không nhanh chóng rời đi, cô sợ chân mình lại nhũn ra.

“Tên tôi không phải là tiền.” Anh ngừng động tác trên tay nghiêng đầu nhìn ra, ánh mắt đen nhánh như mực.

Giang Vãn nhếch miệng cười: “Tiểu cữu cữu, cảm ơn tiền của anh.”

“Ai bảo tôi sẽ cho em tiền?” Anh bỗng nhiên câu môi, lạch cạch một tiếng bật bật lửa.

Giang Vãn nổi giận, xoay người liền đi.

Phía sau lại phát ra âm thanh: “Lên xe.”

Giang Vãn đương nhiên không dừng lại, người này chơi đùa nàng như con khỉ, hiện tại cô không muốn nghe nữa, về sau còn tin lời anh! Phi! Không có tôn nghiêm!!

Giây tiếp theo, nam nhân chân dài từ phía sau bước tới, trực tiếp chặn ngang tiểu gia hỏa ở trong ngực bế ngang lên, ném vào ghế phía sau, sau đó đạm thanh phân phó: “Lái xe.”

Giang Vãn ném lên như vậy, đồng phục xô lệch, tóc dài rơi tán loạn trên mặt, quả thực không thể nhịn được nữa!

Đôi mắt mèo xinh xắn trợn tròn, đúng lúc đối diện với khinh phiêu phiêu ánh mắt lương bạc anh liếc tới.

…Đành phải ngậm ngùi nhẫn nhịn một lần nữa.

Giang Vãn cúi đầu phủi phủi đồng phục chính mình, âm thầm cảm thấy may mắn hôm nay đồng phục cô mặc là quần.

Chỉnh trang tốt quần áo, cô lại tiếp tục chỉnh tóc, tóm lại không muốn bản thân không có việc gì làm, như vậy sẽ làm cô ngăn không được suy nghĩ đến nam nhân bên người.

“Mang em đi kiếm tiền.”

Giang Vãn đang sửa sang lại tóc dài sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Đi chỗ nào a?”

Anh không có trả lời, chỉ là dùng đôi tay xinh đẹp lại một lần thưởng thức ánh sáng của chiếc bật lửa kim loại lạnh băng.

Lục Thành mang cô đến hội sở xa hoa vùng ngoại ô, Ấm Tinh.

Chỉ có hội viên mới được vào, đây là khu vực rộng lớn, bên trong còn có sân gôn, nếu không phải là hội biên, muốn đi vào đây phải mang theo lệnh điều tra từ viện kiểm sát.

Sở dĩ Giang Vãn biết, đó là bởi vì kiếp trước còn không phải do cô xui xẻo, bồi theo vị hôn phu đi đến đây.

Sau khi xuống xe, Giang Vãn xem lại một lần đồng phục trên người, nghĩ đến giờ phút này cô để mặt mộc đi học cả ngày, tức khắc xấu hổ.

Lại nhìn qua Lục Thành, một thân tây trang, bên trong mặc áo sơmi màu đen, đem thân hình mảnh khảnh có vẻ càng thêm thon dài.

Anh người này quá là sơ đạm thanh lãnh, tự nhiên lúc này cũng không ngoại lệ, nhưng trong mắt Giang Vãn , dễ nghe thì nói mặt mày anh thanh tuấn khí chất xuất trần, nói khó nghe, thì căn bản anh lười để ý xung quanh, đến con kiến còn không lọt nỗi qua mắt.

Đương nhiên, tất cả tiền đề là anh tàn nhẫn lạnh nhạt xem nhẹ mạng người.

“Bé con, muốn tôi ôm em đi vào?”

Giang Vãn hoàn hồn, vẻ mặt xấu hổ mà đuổi kịp bước chân anh.