Chương 7: Dọn đến kí túc xá (1)

Giang Vãn vừa lên xe, Giang Trì Trì liền ôm cô khóc lên, nghẹn ngào nói: “Nếu lúc ấy em với chị cùng đi thì tốt rồi.”

Sự việc lần này với Giang Vãn cũng không có quá nhiều thương tâm, chỉ cần Lục Thành từ bây giờ có thể biến mất khỏi thế giới của cô, thì trinh tiết tính là cái gì.

“Trì Trì, chuyện này không cần nhắc lại.” Giang Vãn vỗ vỗ lưng Trì Trì, đồng thời mắt lạnh nhìn tài xế phía trước.

Tuy rằng cô tin tưởng Giang Tử Kiêu biết chừng mực, nhưng trên danh nghĩa Lục Thành vẫn là cữu cữu của cô, nếu sự việc này bị đem ra ngoài thì mọi người sẽ đổ dồn chửi rủa.

Trở lại biệt thự của Giang Tử Kiêu, Giang Vãn rửa mặt sạch sẽ, uống thuốc tránh thai, mới trịnh trọng mà cùng Giang Trì Trì nhắc tới suy nghĩ của mình: “Trì Trì, em chuyển tới trường học chị đi, sau đó chúng ta cùng nhau ở kí túc xá được không?”

Giang Trì Trì kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn cô, bất quá không do dự liền gật đầu đồng ý.

“Hiện tại em ở trường học cũng rất xấu hổ, các bạn học đều cảm thấy mẹ em gả cho người có tiền, em sẽ trở thành thiên kim tiểu thư. Trước kia cự tuyệt việc chuyển trường, chỉ là không nghĩ muốn bị những kẻ có tiền cười nhạo, kết quả thì chuyển hay không thì không có gì khác biệt. Về sau nếu được ở bên cạnh chị hẳn là sẽ tốt.”

Giang Vãn vui vẻ mà kéo Trì Trì ôm vào trong ngực, sau đó vội vàng nhắn tin cho Giang Tử Kiêu: “Việc này chị sẽ nhờ anh họ xử lý. Chờ ngày rằm tháng 9, chúng ta dọn ra cùng nhau ở.”

Nhận được tin nhắn của cô, Giang Tử Kiêu lúc này mới vừa bước vào cửa nhà Giang Vãn, sau khi xem xong hắn không khỏi cong cong khóe môi.

Sau một kì nghỉ hè, em họ hắn đã thay đổi đi không ít.

Đi vào phòng khách, Giang Tử Kiêu không ngoài dự đoán thấy Lục Thành thản nhiên ngồi trên sô pha.

“…Nha đầu chết tiệt kia, tuổi còn nhỏ mà đã đi học thói lêu lổng, đến bây giờ còn chưa chịu trở về!” Nhị thúc của hắn Giang Minh Vũ cả giận nói.

Mà vị tân nhị thẩm Lục Hân Nghiên nhẹ nhàng an ủi nói: “Hiện tại bọn tẻ có đứa nào mà không ham chơi? Vãn Vãn ngày hôm qua đều đã chúc phúc cho chúng ta, có thể thấy được con bé rất hiểu chuyện trưởng thành, con bé là sẽ không làm bậy.”

Giang Tử Kiêu xoay xoay nhẫn ở trên ngón tay, đạm nhiên phân phó a di sau lưng hắn: “Đi đem quần áo và đồ dùng của tiểu thư thu thập lại.”

Thẳng đến lúc này, ba người trong phòng khách mới chuyển ánh mắt tới.

Giang Minh Vũ kinh ngạc nói: “Tử Kiêu sao cháu lại tới đây?”

Động tác trên tay Giang Tử Kiêu chưa dừng, khóe môi chứa vài phần thanh thiển ý cười: “Vãn Vãn không xa được Trì Trì, liền nhờ cháu đến đây thu thập đồ dùng. Vừa lúc tháng 9 này hai con bé muốn cùng nhau dọn đến kí túc xá ở, hiện tại thu thập đã xong, miễn cho đến lúc đó con bé lại phiền toái mà quay lại.”

“Con bé muốn dọn đến kí túc xa ở trường, ta như thế nào lại không biết?” Giang Minh Vũ lại hiện lên vẻ mặt phẫn nộ.

Giang Tử Kiêu nhàn nhạt mà liếc liếc mắt Lục Hân Nghiên, lại cười nói: “Con bé không phải vì ngại xen vào tuần trăng mật của bác hai hay sao? Bác hai chẳng lẽ không hiểu ý tốt Vãn Vãn?”

Giang Minh Vũ bị cứng họng, ngay cả Lục Hân Nghiên đều có chút xấu hổ.

Giang Tử Kiêu tự nhiên không để ý đến hai người họ nữa, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Lục Thành, thấy ánh mắt anh dừng trên chiếc nhẫn của mình, Giang Tử Kiêu rũ tay, ngược lại hỏi: “Nghe nói Lục tiên sinh tối hôm qua nhặt được di động của Vãn Vãn, không biết cậu có đem theo không?”

“Nếu tôi không đem?” Lục Thành hỏi lại, môi mỏng nhẹ cong ra độ cong xinh đẹp.

“Vậy hiện tại bác có thể xóa số điện thoại của Vãn Vãn, đợi cháu mua số mới rồi sẽ báo cho bác”