Chương 49: Trừ ngươi ra, sẽ không bao giờ tin tưởng nam nhân khác

Đột nhiên hắn nhớ lại, lần nào Bất Hận cũng khuya mới về, nàng chỉ là một cô nương nhân gian vừa tới sơn trang, hơn nửa đêm có thể đi đâu?

Nếu không hôm nay hỏi một câu.

Không biết đêm hôm khuya khoắt Vân Tinh Thừa kêu hắn tới làm gì, người cũng không ở động phủ.

Vân Cưu không chốn nương tựa, đang do dự có cần gửi con Thiên Hạc Chỉ dò hỏi hay không thì một đạo kiếm quang hiện lên, Vân Tinh Thừa ngừng giữa không trung.

Vân Cưu xoay người đối mặt với hắn: “Ngũ sư huynh, đêm khuya tìm ta là có chuyện quan trọng sao?”

Vân Tinh Thừa đáp xuống đất, thu hồi kiếm.

“Ta muốn thu Bất Hận làm thị nữ.”

Vân Cưu kinh ngạc: “Trước đó không phải huynh nói không cần à, sao lại đột nhiên thay đổi tâm ý? Hơn nữa nếu huynh mang một thị nữ đi Côn Luân, sợ là Vũ Phỉ sư tỷ sẽ tức giận với huynh đó.”

Vân Tinh Thừa nhìn chằm chằm nơ con bướm trên chuôi kiếm: “Việc này ta sẽ nói rõ ràng với Vũ Phỉ. Nhưng nếu Bất Hận là thị nữ của ta, vậy sau này ngươi đừng đυ.ng vào nàng nữa.”

Sắc mặt Vân Cưu đột nhiên trở nên hơi khó xử, sau mấy đợt biến hóa, mặt hắn mới trở về bình thường.

Hắn hơi bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Nếu huynh muốn, ta sẽ không đoạt với huynh. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở một câu, Bất Hận cùng ta sẽ tốt hơn một ít. Như ta đã nói trước đó, nếu huynh cũng thích thân thể nàng thì cứ trực tiếp tới chỗ ta tìm nàng, hà tất cả ngày dẫn nàng theo bên cạnh, chọc cho Vũ Phỉ không vui.”

Vân Cưu nhíu mày: “Ta nói nàng là thị nữ thì chính là thị nữ.”

*

Chờ đến hừng đông, Bất Hận mới kinh ngạc phát hiện nàng đã đả tọa cả buổi tối, nhưng thế mà không hề cảm thấy mệt.

Xem ra không thể ham Hắc Bài bớt việc, linh khí tuần hoàn trong cơ thể cũng có chỗ lợi cho thân thể.

Bất Hận ăn Tích Cốc Đan rồi đả tọa tiếp, thẳng đến khi cửa bỗng chốc bị một chân đá văng ra.

Bất Hận vội vàng dẫn linh khí về Hắc Bài, trong cơ thể trống rỗng như phàm nhân.

Vẻ mặt Ngụy Tử Hân kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi cũng đang đả tọa? Chẳng lẽ ngươi còn có thể tu luyện?”

“Không có, không có tu luyện thành công.”

Bất Hận đứng dậy khỏi giường, sắc mặt không vui: “Ngươi tới phòng ta làm gì?”

Ngụy Tử Hân xác định trên người nàng không có linh lực dao động, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng ta nghênh ngang đi lại trong phòng, sờ trái sờ phải, dáng vẻ rất vừa lòng.

“Không tồi không tồi, từ hôm nay trở đi, phòng này sẽ thuộc về ta.”

Bất Hận khịt mũi coi thường: “Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng cái này.”

Ngụy Tử Hân vươn một ngón tay, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa màu đỏ.

“Nếu ngươi không muốn hủy dung thì lập tức cút khỏi phòng này đi!”

—---------------------------------

Chính văn bắt đầu từ chương tiếp theo

Tiền truyện chủ yếu là gt quan hệ của Bất Hận và Tinh Thừa vì thế không phải thiếu đâu nhé