Chương 5: Đùa bỡn chị dâu

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Chung Bạch Nhã bị Phó Chi Diễn giam cầm thân thể có chút cứng ngắc, cô chỉ có thể làm bộ như không có việc gì xảy ra, đi ở phía sau Lâm Thành, nhịn không được cắn răng nói một câu, "Tôi không rảnh cùng anh chơi đùa. ”

"Chơi?" Phó Chi Diễn đùa nghịch chữ này, mập mờ đến cực hạn, anh vỗ vỗ mông của nữ bác sĩ, trong trường hợp này cư nhiên không có bất kỳ kiêng kỵ nào, "Bác sĩ Chung, vậy em cho tôi chơi sao? Muốn thử một lần không, biết đâu tôi chơi thử một lần liền sẽ chán ngấy.”

"Anh đừng đi quá xa!" Chung Bạch Nhã tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nghe được anh nói như vậy, bị anh nhục nhã đến sắc mặt nóng lên, lại sợ bị Lâm Thành phát hiện manh mối.

"Bác sĩ Chung, bất quá chỉ là một đề nghị mà thôi, nam hoan nữ ái, vốn thuộc về người thường tình, có cái gì thẹn thùng? Hay em sợ anh trai tôi biết, tôi đã làm gì đó với em? ”

"Không phải chỉ là nhéo ngực thôi mà, có phải hay không?"

Phó Chi Diễn cố ý dán vào vành tai Chung Bạch Nhã, ngước mắt cố ý nhìn Lâm Thành đi trước, ngón tay miêu tả cái gì đó trên một mảnh da thịt sau lưng nữ nhân, ngứa ngáy cùng run rẩy ngây ngô tựa hồ theo nhịp đập của trái tim hòa vào máu, đầu ngón tay tán tỉnh của nam nhân mang theo lực đạo vừa vặn, bất ngờ không kịp đề phòng trượt vào mông cô, cảm nhận được hô hấp của nữ nhân càng ngày càng dồn dập.

"Anh bị điên sao?"

Nữ bác sĩ lại lần nữa đen mặt, bị hành vi to gan đến cực điểm của Phó Chi Diễn làm cho giận đến phát run, sau khi thì thào khiển trách, cuối cùng cũng thoát ra khỏi anh, hai tay cô đút vào trong túi áo blouse trắng của mình, bước đi đều mang theo một cỗ gió, thật vất vả mới đuổi kịp Lâm Thành phía trước.

"Làm sao vậy?" Tiểu Ngô nhìn bác sĩ Chung dường như không thích hợp, kỳ quái nhìn bọn họ một cái.

"Không có gì." Thanh âm Chung Bạch Nhã vẫn không có gì phập phồng lên xuống, lãnh đạm trả lời một câu, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Tiểu Ngô không nói gì nữa.

Phó Chi Diễn nhìn bóng lưng lạnh lùng không thể chạm tới của người phụ nữ, không thèm để ý mà híp lại đôi mắt xanh biếc, thú vị bên trong tựa hồ càng thêm nồng đậm.

Anh điên à?

Chỉ sợ là cô chưa từng thấy bộ dáng điên rồ thật sự của anh.

Tầng mây tối tăm không biết đã ẩn nấp từ lúc nào, có ánh sáng vàng yếu ớt xuyên vào không khí ồn ào, ánh nắng xuyên qua hành lang bệnh viện ngột ngạt khó chịu, bước chân của người đàn ông nhàn nhạt theo sau Chung Bạch Nhã, mỗi một dấu chân, đều giẫm lên bóng dáng Chung Bạch Nhã, nam nhân đã tưởng tượng nữ bác sĩ bị anh lột sạch, thân thể trần trụi xấu hổ quỳ xuống trên mặt đất, thần phục dưới chân anh.

Nếu có người liếc mắt nhìn bọn họ một cái, có lẽ sẽ phát hiện, giữa bọn họ tựa hồ có một loại mập mờ mơ hồ, ràng buộc lẫn nhau.

"Lâm Thành, buổi trưa chúng ta đi đâu ăn cơm?"

Chung Bạch Nhã nghe hắn cùng Tiểu Ngô nói chuyện, nhịn không được chen vào một câu, Tiểu Ngô và Lâm Thành là anh em đồng môn, quan hệ của hai người vẫn rất thân thiết.

Chung Bạch Nhã có đôi khi trong lòng cũng rất không thoải mái, nhưng trời sinh cô tính tình lạnh lùng lại cổ hủ, hơn nữa sẽ không cúi đầu trước sự rụt rè của mình, cho nên chưa bao giờ giống như những nữ nhân khác, lúc nào cũng bày ra ghen tuông của mình, luôn giả bộ lãnh đạm mà không thèm để ý, nói cách khác, Chung Bạch Nhã vẫn luôn giữ kín, ở trong đoạn tình yêu này không buông lỏng.

Lâm Thành là một người đàn ông tính tình rất ôn hòa, năm đó sau khi dùng một cái hôn trên trán để tỏ tình, cả hai đã trải qua mối quan hệ của họ một cách êm đềm, thẳng đến vừa rồi, Chung Bạch Nhã mới biết hắn có ý định kết hôn.

Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người khác đánh giá cô không thú vị.

"Nếu là tiệc chiêu đãi Diễn Diễn thì đi nhà hàng lần trước tổ chức sinh nhật cho em đi. Nơi này núi non hẻo lánh, ăn căng tin bệnh viện cũng không thích hợp lắm" Lâm Thành nhìn thoáng qua bạn gái, ôn nhu nói, "Em có muốn trở về thay quần áo, sau đó lại tới đây không? ”

Chung Bạch Nhã vừa rồi không chú ý tới, áo blouse của mình nhiễm máu nam nhân kia. Nghĩ đến bên trong mình còn mặc váy ren màu đen vừa rồi, khuôn mặt lãnh đạm của cô lại có thêm một phần nóng bỏng, người đàn ông kia tựa hồ rất đắm chìm trong đắm chìm trong việc làm nhục cô, anh nhiều lần dùng chữ tao nhã nhục nhã cô, cũng mặc kệ cô tranh luận, từ này, cùng bản thân cô có khoảng cách khác nhau một trời một vực.

Anh ta là một kẻ điên không biết xấu hổ.

"Ừm."

Cô và Lâm Thành thuê phòng ba phòng ngủ của người dân địa phương, vừa vặn đủ ở, ngẫu nhiên có một khách cũng có thể ở, nơi này cách bệnh viện không xa, đi mười phút là tới.

Chung Bạch Nhã về đến nhà, nghe Lâm Thành và Phó Chi Diễn nói chuyện trong phòng khách, đi vào phòng nhỏ của mình, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng buông lỏng.

Buổi sáng cô làm mấy ca phẫu thuật liên tiếp, thân thể khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, sau khi thay quần áo nằm xuống giường, vốn định híp lại một lát, nhưng không nghĩ tới bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Chung Bạch Nhã cảm thấy mình bị vật nặng gì đó đè lên người mình, cúi đầu phát ra hai tiếng, trước kia cô chưa bao giờ phát ra thanh âm ái muội, nghe thế nhưng có chút câu người.

Chung Bạch Nhã nhíu hai hàng lông mày dài nhỏ, cơ hồ không thở nổi, có thứ nóng ẩm ở trên người cô tùy ý đi dạo, Chung Bạch Nhã cảm thấy mình lâm vào giấc mộng dài dằng dặc, bàn tay nam nhân cực nóng lại lạnh lẽo trượt chung quanh da thịt cô, nữ nhân nhắm mắt nhịn không được cắn môi, gợi lên run rẩy mơ hồ, bên tai tựa hồ có hơi thở nặng nề, cùng với khắc chế.

"A..."

Khi giật mình tỉnh dậy, cô thấy Phó Chi Diễn đang đè lên người mình, khi cô bắt gặp đôi mắt xanh lục sâu thẳm bao phủ lấy cô như một địa ngục đen tối, Chung Bạch Nhã dường như thức dậy trong tình trạng ướt sũng mồ hôi, không rõ tại sao mình lại bị anh đè dưới thân.

Lâm Thành đâu?

Tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cô, Phó Chi Diễn giọng khàn khàn: "Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn bảo tôi chiếu cố em, bất quá chiếu cố chị dâu, cũng đúng là trách nhiệm của tôi..."

Anh trai không có ở nhà, sau lưng lén lút đùa bỡn chị dâu, tựa hồ trở nên đặc biệt đương nhiên.

"Anh..."

Lâm Thành lúc này đi ra ngoài, hắn cư nhiên cũng yên tâm.

Đầu óc Chung Bạch Nhã trống rỗng, quần áo của cô không biết từ lúc nào đã sớm bị lột sạch sẽ, ngay cả qυầи ɭóŧ màu đen cũng bị ném ở một góc giường, chỉ còn lại một cái dây đeothân hình trưởng thành mảnh khảnh hoàn mỹ của nữ nhân nằm ở trên giường, lộ ra trước mặt nam nhân, đường cong gợi cảm, cảm giác làn da trơn trượt, tất cả mang đến cho người đàn ông một kɧoáı ©ảʍ và hưởng thụ chết người.