Chương 8: Đe doạ

Chung Bạch Nhã vén một sợi tóc ra sau tai, dư quang quét qua một khe hở hở của cửa tủ quần áo, bbên trong tối om, nhưng cô có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét và bóng dáng thuộc về nam nhân, người phụ nữ lơ đãng hướng chỗ tủ quần áo đứng chắn một chút, cô không biết là mình vừa mới không đóng cửa tủ quần áo, hay là Phó Chi Diễn căn bản là cố ý, có phải hắn thật sự không sợ bị Lâm Thành phát hiện không?

Chung Bạch Nhã đứng ở trước tủ quần áo, vừa vặn ngăn cản khe hở mà ánh sáng có thể lọt qua trong tủ quần áo, lưng và thắt lưng của người phụ nữ nhẹ nhàng dựa vào cửa tủ kia, hai nhũ ngực không hề trói buộc ngạo nghễ trong dây đeo, núʍ ѵú vểnh lên lắc lư vài cái.

Trên ngón tay Chung Bạch Nhã còn kẹp điếu thuốc vừa mới hút.

"Lại hút thuốc?"

Nữ nhân ừ một chút, dường như không thèm để ý.

"Khu phố này lớn như vậy, nói không chừng em trai anh nhìn thấy anh đi ra ngoài, cũng đi ra ngoài đi hóng gió một chút, anh ta đã lớn như vậy, anh còn sợ anh ta đi lạc?"

"Ừ" Lâm Thành tựa hồ đầy tâm sự, cũng không có tâm tư gì truy vấn, lên tiếng giải thích nguyên nhân mình ra ngoài, "Anh vừa mới gọi điện thoại cho Phó Đình, bà ấy còn ở Anh, nói Phó Chi Diễn là theo ý của ba cậu ấy trở về nước, nhờ anh ở chỗ này chăm sóc ấy một chút, cho nên trong khoảng thời gian này, cậu ấy có thể sẽ ở cùng với chúng ta”.

Nghe Lâm Thành nói Phó Chi Diễn ở cùng một chỗ với bọn họ, đại não Chung Bạch Nhã bắt đầu bất giác hiện lên đôi mắt xanh sẫm của nam nhân, cùng với sự tiếp xúc thân mật với từng tấc da thịt trên người anh, đều mang theo nhiệt độ cùng tình triều cực nóng bỏng, loại hương vị đó thực sự là hồn xiêu phách lạc, nhưng khi một người phụ nữ tỉnh táo, tự nhiên sẽ cưỡng lại được.

Thân thể của cô, tựa hồ có các phản ứng khác nhau, phản ứng rất xấu hổ.

Hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có.

"Lâm Thành, em cảm thấy không thích hợp lắm. Ở đây vài ngày thì được chứ sống quá lâu sẽ không thuận tiện”

Chung Bạch Nhã nói tương đối uyển chuyển, khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng trước sau như một, cô là một con gái, trong nhà luôn có một nam nhân xa lạ tùy ý lui tới, cho dù là em chồng cũng thật bất tiện.

"Ở đây thuê một căn nhà cũng không khó, nếu như anh ta không có thời gian, em có thể đi một vòng xem có nhà nào cho thuê không."

"Bạch Nhã."

Lâm Thành tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng chung quy vẫn không nói, chỉ nói: "Chuyện này chúng ta sẽ thảo luận sau, hiện tại bạn gái của Chi Diễn sắp tới đây, chúng ta đi ra ngoài chiêu đãi cô ấy một bữa, được không? ”

"Bạn gái?"

Chung Bạch Nhã nhíu mày, lạnh lùng nhếch môi dưới, mặt không chút thay đổi ném thuốc vào thùng rác, nhân vật phản diện quả nhiên là nhân vật phản diện, không biết xấu hổ, có bạn gái còn quấy rầy cô.

"Ừ, khá xinh đó"

Lâm Thành trêu chọc nói một câu, không phát hiện sắc mặt bạn gái không đúng: "Em chuẩn bj một chút đi, anh đi ra ngoài trước. ”

"Ừm."

Sau khi Lâm Thành đi ra ngoài, Chung Bạch Nhã đóng cửa phòng lại, áo khoác dài trên người cô bỗng nhiên bị ném xuống đất, có một bàn tay thuộc về nam nhân, từ phía sau bóp ngực cô hai con vυ" to vểnh lên đầy đặn.

Nữ nhân hơi cúi đầu, nhìn sữa của mình bị tay hắn tùy ý đùa bỡn, thân thể bất giác mềm nhũn tê dại, tiếng bước chân của Lâm Thành còn chưa đi xa, người đàn ông này đã dám làm càn như vậy, ở phía sau cửa làm điều trái đạo đức với cô.

"Không..."

Bác sĩ Chung lần đầu tiên có ý tứ yếu thế, hạ thấp giọng nói của mình: "Phó Chi Diễn.... Anh buông tôi ra! ”

"Chị dâu, hiện tại làʍ t̠ìиɦ không?”

Anh dán vào vành tai cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước.

Bàn tay Phó Chi Diễn còn sờ lên rãnh ngực của Chung Bạch Nhã, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim cô, dần dần, cùng tiếng bước chân Lâm Thành vang lên ở cửa, đan xen vào nhau.

"Em đã gần 28 tuổi mà còn chưa từng cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ, chẳng lẽ cũng không muốn nếm thử đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân một chút?"

"Phó Chi Diễn!"

Chung Bạch Nhã bị côn ŧᏂịŧ vểnh lên rất cao dưới háng của anh đỉnh vào, trong miệng bắt đầu không ngừng thở dốc, lại điên cuồng đè nén thanh âm của bọn họ: "Anh thật sự muốn bị anh ấy phát hiện mới cam tâm phải không?”

"Sợ cái gì?"

Phó Chi Diễn không thèm để ý đến nỗi sợ hãi và khẩn trương của cô, thân thể trần trụi dán lên đường cong sau lưng cô, bàn tay trượt đến mông trơn nhẵn của cô, một tay bóp mông trần trụi mềm mại của Chung Bạch Nhã, trên tay anh, cái mông đàn hồi trần trụi bị xoa thành các hình thái khác nhau.

"Kí©h thí©ɧ sao? Chị dâu?”

"Ưʍ..."

Nghe tiếng bước chân của Lâm Thành dần dần biến mất, tay Phó Chi Diễn tiếp tục trên mông của cô vuốt ve, thân thể cứng ngắc của người phụ nữ dường như đang thả lỏng từng chút một dưới sự trêu chọc của anh, nhưng vẫn rất cứng ngắc, đổi lại là những người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm tan thành nước, anh cũng biết, Chung Bạch Nhã có thể mềm nhũn trên tay anh một chút, đã là phản hồi rất tốt.

"Thả lỏng." Anh lại vỗ mông người phụ nữ, bàn tay cũng thuận thế luồn vào giữa đôi chân nóng ẩm của cô, ý đồ để cho người phụ nữ tách hai chân, "Mở chân ra. ”

"Phó Chi Diễn, anh.... rốt cuộc anh muốn gì? "Chung Bạch Nhã bị Phó Chi Diễn dây dưa rất mệt mỏi, thân thể bị anh tùy ý đùa bỡn, khuôn mặt lãnh đạm kia dần dần hiện lên màu hồng phấn.

Ở trong mắt Phó Chi Diễn, nữ nhân trước mắt đủ lãnh diễm, hơn nữa gợi cảm muốn chết, còn có vẻ ương bướng khó thuần.

"Thật muốn thao chết em, để em ở dưới thân tôi phát tao."

Phó Chi Diễn ôm lấy thân thể mềm mại của người phụ nữ, lại đưa tay vỗ mông cô, cúi người xuống, rất mạnh mẽ kéo ra cái lưỡi non nớt cùng cô hôn nồng nhiệt, cuối cùng đè thân thể của người phụ nữ lên trên cánh cửa, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ, trực tiếp nhét vào giữa đùi cô.

Dưới háng người đàn ông đã trướng lên đến đỉnh điểm, giống như muốn hung tợn chọc thủng tiểu bức non nớt của cô, Chung Bạch Nhã cảm giác được da thịt âʍ ɦộ có chút xót, bị qυყ đầυ của anh đè ép ma sát, thỉnh thoảng chen vào một chút.

Chung Bạch Nhã vặn vẹo mông, hai mảnh môi âʍ ɦộ mập mạp bị côn ŧᏂịŧ của anh mài đến da đầu tê dại, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ ma sát sung sướиɠ, tiểu nhục hạch kịch liệt run rẩy, anh lại càng làm càng nhanh.

"Chị dâu, chúng ta đi ra ngoài trước, buổi tối lại chơi."

Chung Bạch Nhã thở hồng hộc bị thân thể ấm áp cường tráng của nam nhân đè ép, nghe được những lời này của Phó Chi Diễn, dung nhan lãnh đạm hiện lên mỉa mai, sợ là còn nhớ nhung bạn gái.

"Buổi tối ở phòng vệ sinh chờ tôi, nếu em dám lỡ hẹn, tôi liền phá cửa cưỡиɠ ɧϊếp em. Phòng của em, cùng anh ta hẳn là cạnh nhau đi, nếu em không muốn để Lâm Thành nghe được tiếng rên dâʍ đãиɠ của em thì ngoan ngoãn ở phòng vệ sinh chờ tôi. ”

Nam nhân cúi đầu thở hổn hển, một thân cơ bắp rắn chắc nghiền ép da thịt mềm mại trơn trượt của nữ nhân, cánh tay hữu lực kia vẫn áp lên hai bầu ngực trắng nõn to lớn của cô, mặt ngoài cánh tay còn có gân xanh ẩn hiện.

"Chị dâu, biết chưa?"

"Hỗn đản"

Chung Bạch Nhã bị anh hôn sưng môi, không nghĩ tới cầm thú vô sỉ này thật đúng là dám nhớ thương thân thể của cô, mà cô lại chính là bạn gái của anh trai ruột của anh, Chung Bạch Nhã hận không thể tát vào mặt Phó Chi Diễn, nhưng anh lại ép cô, giam cầm cô ở trong ngực.

"Tôi đâu chỉ là hỗn đản, tôi còn là cầm thú muốn làm cho em đêm nay dục tiên dục tử."

Người đàn ông cúi đầu mỉm cười, bàn tay vẫn vuốt ve cơ thể trần trụi của người phụ nữ cùng mỗi một tấc da tấc thịt, mang theo du͙© vọиɠ vô cùng nồng đậm: "Tôi đã nói, sẽ không ép buộc em, sẽ chỉ làm cho em cam tâm tình nguyện. ”

"Anh đừng mơ tưởng, nằm mơ đi!"

"Phải không?"

Độ cong bên môi người đàn ông, đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Em nghĩ rằng, em vẫn còn có sự lựa chọn sao? ”

Những gì anh muốn, vĩnh viễn đều là nhất định phải có được.

......

Bởi vì chương này không viết được nội dung này, trước tiên nói trước một chút, người kia cũng không phải là bạn gái của nam chủ, đương nhiên là người quen cũ của nữ chủ, nam chủ trước mắt toàn tâm toàn ý cướp đoạt lão bà...

--