Chương 1

Khi Tô Di Nhiên mang thai, cô rất thích ăn đồ cay, đặc biệt là ở giai đoạn cuối thai kỳ.Từ những ngày đầu mang thai cho đến ngày trước sinh, Tô Di Nhiên đã ăn rất nhiều ớt.

Theo kinh nghiệm dân gian trai thèm chua, gái thèm cay, Tô Di Nhiên cảm thấy đứa con trong bụng mình nhất định là con gái.

Điều này khiến Tô Di Nhiên rất vui. Cô và chồng Chu Học Nhi rất thích con gái, cảm thấy con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại chu đáo.

Vì vậy, trước khi em bé chào đời, Tô Di Nhiên đã chuẩn bị đủ loại quần áo cho bé gái, đủ loại váy công chúa xinh xắn. Khi đi mua sắm, khi cô thấy những chiếc váy xinh xắn, dễ thương liền mua đủ loại, từ không đến bảy tuổi.

Ngay cả đồ chơi cũng là những con búp bê dễ thương, phòng của bé còn được trang trí như phòng màu hồng của một nàng công chúa.

Tô Di Nhiên và Chu Học Nhi cũng đã đặt tên cho con mình là Chu Như Xán. Họ hy vọng con mình sẽ trong sáng như ánh đèn rực rỡ và có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.

Mang thai mười tháng, cuối cùng ngày sinh nở cũng đến, y tá ôm ra một đứa bé trai.

Chu Học Nhi không biết tại sao, lại nói: "Y tá, cô không ôm nhầm chứ?"

Sắc mặt của y tá thay đổi: "Bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp?" Hơn nữa, hiện tại chỉ có Tô Di Nhiên trong phòng sinh.

Cho nên kinh nghiệm dân gian không có cơ sở khoa học chút nào, vẫn phải tin vào khoa học.

Con trai thì con trai, đều là con ruột của họ.

Vì là con trai nên họ đã đổi tên thành Chu Quý Xán, mong đứa bé sẽ thông minh sáng dạ, bình an hạnh phúc.

Về phần đồ chơi, quần áo đã mua, tất nhiên không thể lãng phí được.

Vì vậy, từ khi còn nhỏ, Chu Quý Xán đã bắt đầu mặc quần áo bé gái do mẹ chuẩn bị, từ nhỏ đã trắng nõn xinh đẹp, giống như một con búp bê. Lúc bế ra ngoài, mọi người đều nghĩ cậu là bé gái.

Chỉ là Chu Quý Xán không có hứng thú với búp bê được bố mẹ mua, cậu thích Transformers và súng đồ chơi hơn, mỗi ngày đều mang Transformers chạy quanh sân.

Sau này Chu Quý Xán lớn hơn, không chịu mặc váy, nói rằng mình là con trai, không nên mặc váy.

Chỉ là váy cô mua không thể lãng phí nên mẹ Chu lần nào cũng phải dỗ dành Chu Quý Xán rất lâu, hứa sẽ mua cho cậu đồ chơi trước khi cậu chịu mặc váy.

Chu Học Nhi lúc đầu có chút lo lắng, không biết Chu Quý Xán luôn mặc váy có ảnh hưởng gì không.

Sau này anh phát hiện ra rằng điều này là hoàn toàn không thể.

Chu Quý Xán từ nhỏ đã rất xinh đẹp. Khi mặc váy, nhiều người lầm tưởng cậu là một cô bé.

Chỉ là chưa bao giờ thấy một cô bé mạnh mẽ như vậy, tính cách giống như một cậu bé, đánh nhau, trèo tường, leo cây đều giỏi. Mỗi khi Chu Quý Xán ra ngoài đều mặc váy, mỗi khi trở về váy đều bị bẩn rách, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ đi.

Một tủ đầy váy áo của Chu Quý Xán ngày càng ít đi.

Chu Quý Xán bởi vì đánh nhau giỏi nên đã trở thành vua của lũ trẻ trong sân.

Kỳ nghỉ hè này, Chu Quý Xán đang nhai kẹo mυ"ŧ, mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, đi lại như một “đại vương trên núi". Kết quả, cậu nhìn thấy một vài đứa trẻ ở một góc sân, hình như đang vây quanh bắt nạt một đứa trẻ.

Chu Quý Xán cũng nghe thấy bọn trẻ nói những câu như “Mày bị câm à?" "Con biết nói không?" “Người vừa rồi là mẹ mày phải không?" "Đưa đồ ăn vặt trên tay cho tao."

Thậm chí có một cậu bé mập mạp, to khỏe giật lấy thứ gì đó từ tay cậu bé, còn lập tức đẩy cậu bé xuống đất một cách bướng bỉnh đứa bé quật cường cắn môi không nói gì. Tính khí xấu của Chu Quý Xán liền bộc phát. Dám bắt nạt người khác dưới mí mắt cậu sao?

Vì vậy cậu liền lao tới, đẩy cậu nhóc kia ra, đứng trước mặt cậu nhóc: "Trư Bát Giới, cậu không được phép bắt nạt người khác."

Cậu bé có biệt danh là Trư Bát Giới bị Chu Quý Xán, tay nhỏ, chân gầy, đẩy ra. Nó lùi lại vài bước rồi ngồi phịch xuống đất, đau đến mức suýt khóc.

Khi nhìn thấy người đẩy mình là Chu Quý Xán, nó run rẩy đứng dậy: "Tao bắt nạt nó thì làm sao?"

Mặc dù đứa nhóc mập mạp này lớn hơn Chu Quý Xán một tuổi, cũng cao và khỏe hơn Chu Quý Xán, nhưng nó lại không dám đánh nhau với Chu Quý Xán vì nó đánh không lại cậu.

Chu Quý Xán quen biết mấy đứa nhóc đó, cùng một sân chơi lớn lên, Chu Quý Xán thậm chí còn từng đánh nhau với bọn chúng.

Cậu nhìn đứa trẻ bị bắt nạt lần nữa, cậu chưa từng nhìn thấy đối phương. Đứa trẻ trông thật xinh đẹp, cảm giác bảo vệ liền dâng lên trong lòng cậu.

Chu Quy Xán: “Có tôi ở đây sẽ không để các cậu bắt nạt người.”

Mấy đứa nhóc đương nhiên biết Chu Quý Xán, bọn chúng đã không chỉ bị Chu Quý Xán đánh một lần.

"Tao không tin một mình mày có thể một đánh bại bọn ta."

Trư Bát Giới hô to, mấy đứa trẻ cùng nhau tiến lên.

Không nói Chu Quý Xán là vua của lũ trẻ khu này, có nhiều người như vậy còn cộng thêm một nhóc mập và cao hơn cậu, nhưng bọn chúng cũng đánh không lại cậu.

Mấy nhóc con bị đánh bại ngoan ngoãn khuất phục, Chu Quý Xán vung nắm đấm nhỏ nhắn nói với bọn chúng: “Từ giờ trở đi, nếu các cậu lại dám bắt nạt cậu ấy, tôi nhìn thấy một lần đánh một lần, hiểu không?”

Đám nhóc khóc lóc gật đầu nói hiểu. Chu Quý Xán khí phách xua tay: “Các cậu đi đi.”

Trư Bát Giới mang theo mấy đứa trẻ khóc lóc rời đi.

Chu Quý Xán mặc dù hống hách, nhưng thực tế lại bị mấy đấm, trên mặt và cánh tay đều bị thương, nhưng cậu không để bụng lau mặt, cậu bước tới trước mặt cậu bé, đưa tay ra: “Cậu không sao đâu. Không cần phải sợ, tớ đã giúp cậu đánh chạy bọn nó. Tớ tên là Chu Quý Xán, cậu tên là gì?”

Cậu bé này thật xinh đẹp, Chu Quý Xán đã thích cậu bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, bất giác mỉm cười. Cậu nhìn đối phương, ngay cả những vết thương trên mặt và cánh tay cũng không còn đau nữa.

Cậu giới thiệu rất nhiệt tình nhưng cậu bé không nói một lời.

Cậu bé có vẻ không thích nói chuyện, vô cùng lạnh lùng, nhưng Chu Quý Xán thấy vừa rồi cậu bé giúp đỡ mình, nếu không thì một mình cậu thực sự không thể đánh bại nhiều đứa trẻ như vậy.

Chu Quý từ nhỏ đã quen. Đối mặt với đứa trẻ lạnh lùng, cậu không để tâm chút nào từ trong túi váy lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ đưa cho hắn: “Tớ mời cậu cây kẹo mυ"ŧ, đây là hương vị tớ thích nhất, rất ngon."

Chu Quý Xán đầy mong đợi nhìn thiếu niên, tay áo và viền chiếc váy hoa nhỏ cậu đang mặc đã bị rách, trên đó bám đầy bụi. Chiếc váy hoa xinh đẹp và sạch sẽ lập tức biến thành một chiếc váy bẩn thỉu. Mặt và chân đều bị bầm tím.

Cuối cùng cậu bé cũng cầm lấy chiếc kẹo nói: “Kỳ Nhẫn.”

Cậu bé không chỉ đẹp trai mà còn có một cái tên hay.

Chu Quý Xán nói: “Trước đây tớ chưa từng gặp cậu, cậu mới tới đây à?”

Kỳ Nhẫn gật đầu.

Chu Quý Xán lại hỏi hắn: “Vậy cậu sống ở đây sao?”

Kỳ Nhẫn gật đầu: “Ừ.”

Chu Quý Xán vui vẻ vỗ ngực: “Đừng sợ, sau này nếu có người ức hϊếp cậu, cậu cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp ngươi đánh nó, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Một cô bé mặc váy hoa hùng hồn tuyên bố sẽ bảo vệ hắn.

Kỳ Nhẫn nhìn Chu Quý Xán: “Váy của cậu rách rồi.”

Chu Quý Xán không quan tâm: “Không sao đâu.” Đây là chiếc váy cuối cùng trong nhà, từ giờ trở đi, cậu sẽ không bao giờ phải mặc váy nữa. Đúng vậy, Chu Quý Xán càng nghĩ càng vui vẻ.

Sau đó lại hỏi: “Vậy cậu ở tòa nhà nào?”

Kỳ Nhẫn chỉ vào một tòa nhà, Chu Quý Xán vui vẻ nói: “Không ngờ là đối diện nhà tớ, nhà tớ ở tầng năm, nhà cậu ở đâu?”

Kỳ Nhẫn: "Tầng năm."

Cùng một tầng.

Chu Quý Xán vui vẻ nói: “Vậy khi nào có thời gian tớ sẽ chơi với cậu.”

Chu Quý Xán đi theo Tề Nhẫn suốt dọc đường, không ngừng nói chuyện với hắn, có đôi khi hỏi hắn vài câu, Kỳ Nhẫn mới trả lời một câu, hắn thực sự nói rất ít.

Kỳ Nhẫn trở về ngôi nhà mới chuyển đến của mình, nếu đây có thể gọi là nhà.

Trong nhà có một người phụ nữ, nhìn thấy cậu, Mạnh Lộ xa cách và lịch sự chào cậu: “Kỳ thiếu gia", sau đó đi làm việc riêng của mình. Họ mới chuyển đến đây nên có rất nhiều nơi cần dọn dẹp, nhiều thứ cần mua.

Hôm nay gặp được một người bạn mới, Chu Quý Xán rất vui vẻ chạy về nhà.

Khi về nhà với chiếc váy hoa rách nát, mẹ Chu nhìn thấy liền cảm thấy bất lực, mỗi lần Chu Quý Xán mặc váy, nhất định sẽ làm hỏng.

Kỳ nghỉ hè này mới có bảy ngày, Chu Quý Xán đã làm hỏng bốn chiếc váy, trước đây mẹ Chu rất lo lắng vì mua quá nhiều váy, Chu Quý Xán lớn nhanh sẽ không kịp mặc, nhưng bây giờ vấn đề này cô hoàn toàn không cần lo lắng.

Trong tủ không còn chiếc váy nào.

Chu Quý Xán thay bộ quần áo thường ngày, giới thiệu người bạn mới với mẹ mình: “Mẹ ơi, hôm nay con gặp một cậu bé, tên là Kỳ Nhẫn, sống đối diện nhà chúng ta, rất đẹp trai, lớn hơn con nửa tuổi.”

Sáng sớm mẹ Chu nghe nói có người mới chuyển đến, không ngờ Chu Quý Xán lại quen biết người ta trước.

Mẹ Chu nhìn chiếc váy hoa bị rách: “Xán Xán, chiếc váy này lại là đánh nhau bị rách à?"

Chu Quý Xán ưỡn ngực kiêu hãnh: "Đúng vậy, bọn Trư Bát Giới đã ức hϊếp anh Kỳ Nhẫn, nên con liền đánh bọn nó bỏ chạy.