Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Cẩn Thận Bẻ Cong Trúc Mã Phải Làm Sao?

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mẹ Chu rất bất lực, cô chạy tới xoa xoa cánh tay và bắp chân bị thương của Chu Quý Xán.

Mẹ Chu không hiểu, con trai cô rất sợ đau, nhưng lại luôn đánh nhau, rốt cuộc là nó có sợ đau hay không?

Dưa hấu là loại trái cây giải nhiệt trong mùa hè, mẹ Chu lấy dưa hấu đã để lạnh cả ngày trong tủ lạnh ra, cắt cho Chu Quý Xán ăn.

Khi Chu Quý Xán đứng ở cửa sổ nhìn thấy Kỳ Nhẫn ở đối diện, Chu Quý Xán liền vẫy tay với đối phương, nhưng Kỳ Nhẫn tựa hồ không nhìn thấy cậu.

Chu Quý Xán cầm hai miếng dưa hấu chạy ra ngoài.

Mẹ Chu hét lên từ phía sau: “Con cầm dưa hấu đi đâu thế?”

Trước kia Chu Quý Xán thích nhất là vừa ăn dưa hấu vừa xem phim hoạt hình. Sao hôm nay lại chạy ra ngoài?

Giọng nói của Chu Quý Xán vang lên từ gần đến xa trong hành lang: “Con đi đưa dưa hấu cho anh Kỳ Nhẫn.”

Chu Quý Xán cầm hai miếng dưa hấu gõ cửa nhà Kỳ Nhẫn, người mở cửa là dì, Chu Quý Xán tưởng bà là mẹ của Kỳ Nhẫn liền nói: “Chào dì, cháu tên Chu Quý Xán, nhà chúng cháu đang ăn dưa hấu, cháu đến đưa hai miếng dưa hấu cho anh Kỳ Nhẫn và dì.”

Mạnh Lộ có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Nhẫn, ở cùng Kỳ Nhẫn một thời gian, cô biết Kỳ Nhẫn tuy tuổi nhỏ nhưng tính cách rất lạnh lùng, không thích gần gũi bất cứ ai, tính cách thâm trầm không những đứa trẻ bằng tuổi, không hổ là con của người kia.

Kỳ Nhẫn vẫn luôn không có bạn bè. Không ngờ bọn họ vừa tới đây, Kỳ Nhẫn đã quan bạn mới?

Quả nhiên, Kỳ Nhẫn lạnh lùng nói: “Cám ơn, anh không muốn ăn, em cầm về đi.”

Chu Quý Xán cũng đã biết chút ít về tính tình của Kỳ Nhẫn, tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng cậu chỉ thích anh trai xinh đẹp này, giống như vừa rồii cho đối phương kẹo mυ"ŧ vậy, nhất định phải chủ động, vì thế cậu đặt dưa hấu lên bàn nói: "Anh Kỳ Nhẫn, anh thử xem, ngọt lắm."

Giọng nói của Chu Quý Xán rất ngọt ngào, lúc cười rộ lên lại càng ngọt.

Trong phòng đột nhiên tràn ngập mùi dưa hấu ngọt ngào, đúng là hương vị đặc trưng của mùa hè.

Kỳ Nhẫn liếc nhìn cậu, phát hiện Chu Quý Xán đã thay áo ngắn tay, quần đùi, có lẽ váy hoa đã rách đến mức không thể mặc được nữa.

Kỳ Nhẫn nói: "Cám ơn."

Thấy cuối cùng đối phương cũng chịu nhận dưa hấu, Chu Quý Xán vui vẻ nói: "Anh Kỳ Nhẫn, vậy em về nhà xem phim hoạt hình đây, ngày mai em sẽ đến chơi với anh."

Kỳ Nhẫn còn chưa kịp đồng ý, Chu Quý Xán đã vẫy tay nhỏ, đá một đôi dép nhỏ rời đi. Phim hoạt hình đã bắt đầu được mấy phút.

Mạnh Lộ kinh ngạc nhìn Kỳ Nhẫn: "Đó là bé trai sao?"

Cô có chút không chắc chắn vì Chu Quý Xán trông giống như một con búp bê xinh đẹp nhưng tính cách lại giống một cậu bé.

Kỳ Nhẫn nói: “Con gái.”

Dưa hấu Chu Quý Xán mang tới trông rất ngon.

Kỳ Nhẫn ăn một miếng rồi trở về phòng.

Cắn một miếng, mát lạnh, rất ngọt, thực sự rất ngon.

Buổi tối, lúc hắn chuẩn bị kéo rèm, liền nhìn thấy Chu Quý Xán đối diện mình, Chu Quý Xán vui vẻ vẫy tay với hắn, Kỳ Nhẫn bình tĩnh kéo rèm lại, chặn khuôn mặt tươi cười bên ngoài rèm.

Chu Quý Xán bất lực nhìn Kỳ Nhẫn kéo rèm lại, tự an ủi mình, anh Kỳ Nhẫn nhất định không nhìn thấy cậu, không sao, ngày mai cậu sẽ đi tìm anh Kỳ Nhẫn chơi.

Ngày hôm sau, Chu Quý Xán ăn xong liền chạy đi tìm Kỳ Nhẫn.

"Anh Kỳ Nhẫn, anh mới tới đây, còn chưa quen, để em dẫn anh đi chơi. Gần đây có công viên, có rất nhiều món ăn ngon."

Kỳ Nhẫn liếc cậu một cái, trở về phòng tiếp tục luyện đề: “Anh không đi.” Hắn tưởng hôm qua Chu Quý Xán nói đùa, không ngờ hôm nay đối phương lại thật sự tới gặp mình.

Trước đây, bọn trẻ nhìn thấy hắn một là tránh xa hai là bắt nạt hắn, nhưng Chu Quý Xán lại chủ động đến chơi cùng hắn.

Đối với Chu Quý Xán mà nói, kỳ nghỉ hè là thời gian vui chơi, cậu cũng không hề lo lắng về bài tập về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người tích cực làm bài tập như vậy.

Chu Quý Xán đi tới trước mặt hắn nói: "Anh Kỳ Nhẫn, sau khi trở về chúng ta mới làm bài tập được không?"

Kỳ Nhẫn vẫn từ chối: “Em đi chơi một mình đi.” Hắn thích ở một mình.

Chu Quý Xán chỉ muốn ở lại cùng Kỳ Nhẫn: “Không, em muốn chơi với anh. Anh Kỳ Nhẫn, anh đi cùng em đi.”

Kỳ Nhẫn vẫn từ chối, Chu Quý Xán liền leo lên giường Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, em đợi anh làm bài tập xong.”

Kỳ Nhẫn cau mày: “Đừng lên giường của anh, xuống đi.”

“Không.” Chu Quý Xán trực tiếp nằm trên giường: “Trừ phi anh đồng ý ra ngoài với em nếu không em sẽ không xuống.”

Kỳ Nhẫn tiến lên muốn kéo cô bé tùy tiện này xuống. Hắn thực sự không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình, đặc biệt là những thứ riêng tư như giường.

Nhưng nhìn Chu Quý Xán trên giường, trên tay chân vẫn còn có vết tích bầm tím ngày hôm qua. Hắn dừng lại, nói: “Mau xuống đi.”

Chu Quý Xán lăn lộn trên giường: “Trừ khi anh Kỳ Nhẫn ra ngoài chơi với em nếu không em sẽ không xuống.”

Một cô bé đang lăn lộn trên giường của mình, Kỳ Nhẫn thật sự không có cách nào, càng không biết cách đối phó với cô bé như vậy.

Kỳ Nhẫn ngồi lại vào bàn: “Tùy em, anh không ra ngoài chơi đâu.”

Vốn tưởng rằng nói ra lời này, Chu Quý Xán sẽ tự mình rời đi, nhưng Chu Quý Xán lăn qua lộn lại trên giường, một giây cũng không yên tĩnh.

Chu Quý Xán nhìn thấy một cuốn sách trên giường của Kỳ Nhẫn, liền lấy cuốn sách đó ra, hỏi: “Anh Kỳ Nhẫn, em có thể đọc cuốn sách này được không?”

Kỳ Nhẫn bất đắc dĩ nói: “Được.” Hắn cho rằng ít nhất Chu Quý Xán đọc sách sẽ giữ im lặng.

"Cảm ơn anh Kỳ Nhẫn." Kỳ Nhẫn làm bài tập, cậu liền đọc sách.

Đáng tiếc Chu Quý Xán bình thường không nghiêm túc học tập, chữ viết bây giờ cũng không biết nhiều, đọc lên luôn phát âm sai chính tả.
« Chương TrướcChương Tiếp »