Chương 3

Kỳ Nhẫn ở bên cạnh cau mày, tại sao lúc đọc sách Chu Quý Xán lại đọc lớn tiếng như vậy?Hơn nữa, cuốn sách này hắn cũng đã đọc qua một lần, sao lại không nhớ Chu Quý Xán đang đọc cái gì.

Khi nhìn sang thấy Chu Quý Xán lè lưỡi cười ngượng ngùng với mình, hắn mới hiểu rằng có rất nhiều từ Chu Quý Xán không biết.

Kỳ Nhẫn thầm thở dài trong lòng, vốn dĩ hắn không muốn nói ra lời, nhưng có đôi khi Chu Quý Xán sai đến mức Kỳ Nhẫn buộc phải chỉnh lại phát âm của cậu.

Người ta thường nói, sự yên tĩnh của một đứa trẻ phải là một con quái vật.

Kỳ Nhẫn đột nhiên cảm thấy phía sau trở lên yên tĩnh, hắn quay người lại, phát hiện ra nguyên nhân yên tĩnh là Chu Quý Xán đang ngủ ngon lành trên giường.

Cuốn sách đè lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Kỳ Nhẫn: …

Sap lại có cô bé có thể dễ dàng ngủ trong nhà người khác như vậy?

Kỳ Nhẫn nhìn kỹ hơn, nước miếng của Chu Quý Xán chảy xuống cuốn sách, làm ướt cả một vùng rộng lớn.

Kỳ Nhẫn:! ! !

Hắn mắc chứng sạch sẽ, muốn tiến lên đẩy Chu Quý Xán ra, nhưng lại dừng lại, ngược lại nhẹ nhàng lay cậu: "Chu Quý Xán, dậy đi."

Chu Quý Xán hừ một tiếng, xoay người ôm hắn gối đầu tiếp tục ngủ.

Kỳ Nhẫn cầm một cuốn sách ướt đẫm nước bọt lên, lông mày nhíu lại, nhưng người trên giường lại đang ngủ say, còn ngáy nho nhỏ.

Hắn muốn rút chiếc gối ra khỏi vòng tay Chu Quý Xán, nhưng Chu Quý Xán ôm chặt lấy hắn, Chu Quý Xán cau mày rêи ɾỉ, Kỳ Nhẫn chung quy vẫn không lỡ đánh thức cậu, đành tùy cậu.

Điều mà Kỳ Nhẫn đang nghĩ tới chính là ngăn cản Chu Quý Xán ngày mai lại đến, lăn lộn trên giường của hắn, lại nghịch sách vở của hắn, quấy rối việc học của hắn.

Khi quay lại làm bài tập, Kỳ Nhẫn vẫn đắp chăn điều hòa cho Chu Quý Xán.

Máy điều hòa trong phòng bật hơi nhỏ nên Kỳ Nhẫn tăng lên hai độ.

Buổi chiều của mùa hè nóng nực vô cùng.

Trong căn phòng nhỏ, Kỳ Nhẫn thỉnh thoảng sẽ cau mày, lặng lẽ làm bài tập. Trên giường có một đứa bé đang ôm gối, ngủ ngon lành còn ngáy đều đặn.

Khi Kỳ Nhẫn làm xong bài tập hôm nay, Chu Quý Xán cũng tỉnh dậy, trên mặt mang theo dấu vết buồn ngủ nói: “Anh Kỳ Nhẫn, giường của anh thoải mái quá, em không nhịn được ngủ quên mất.”

Kỳ Nhẫn mím môi, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói được gì.

Chu Quý Xán dụi dụi mắt: “Anh Kỳ Nhẫn, chúng ta có thể ra ngoài chơi không?"

Cậu vừa tỉnh lại liền muốn ra ngoài chơi.

Kỳ Nhẫn miễn cưỡng đồng ý: “Được.” Nếu không đồng ý không biết Chu Quý Xán sẽ có làm gì.

Chu Quý Xán lập tức tỉnh dậy, nhảy khỏi giường: “Chúng ta chơi súng nước đi.” Chu Quý Xán từ đâu lấy ra hai khẩu súng nước: “Em đi đổ đầy nước, lát nữa chúng ta sẽ cùng chơi.”

Chơi súng nước là một trong những hạng mục yêu thích của Chu Quý Xán, khiến cho cả người đều ướt nhẹp, chơi cái này vào mùa hè rất thoải mái. Tất nhiên, khi về nhà sẽ khó tránh khỏi bị cằn nhằn.

Nhưng hiện tại vui vẻ quan trọng nhất.

Hai người cùng nhau bắn súng nước trong vườn lớn, đương nhiên, phần lớn thời gian là Kỳ Nhẫn để Chu Quý Xán bắn vì hắn không nỡ làm ướt quần áo Chu Quý Xán.

Nhưng Chu Quý Xán lại không hề nương tay, một buổi chiều, quần áo của cả hai đều ướt đẫm. Tiếng cười của Chu Quý Xán tràn ngập khu vườn nếu mẹ Chu không gọi cậu về ăn cơm, Chu Quý Xán chắc sẽ chơi đến phát điên.

Trước khi rời đi, Chu Quý Xán còn chần chừ nói với Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, ngày mai em sẽ tới tìm anh chơi.”

Kỳ Nhẫn: “Ngày mai anh phải làm bài tập, không có thời gian.”

"Không sao đâu, như hôm nay em có thể đợi anh làm xong bài tập."

Lúc hai người sắp chia tay, Kỳ Nhẫn nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của cậu nói: "Trở về thay quần áo nhanh đi."

Chu Quý Xán vui vẻ nói: “Em biết rồi, anh Kỳ Nhẫn. Anh cũng vậy, ngày mai em sẽ đến tìm anh."

Ngày hôm sau, Chu Quý Xán ăn trưa xong cũng không chợp mắt, cầm hai cây kem đi tìm Kỳ Nhẫn.

Chu Học Nhi thắc mắc tại sao con trai vừa ăn trưa xong lại chạy ra ngoài, mẹ Chu Quý Xán nói với anh là Chu Quý Xán đã gặp một anh trai mới chuyển đến, hai ngày nay có vẻ ngày nào cũng đi tìm anh trai chơi.

Chu Học Nhi nói chưa từng thấy đứa trẻ mà Chu Quý Xán thích như vậy, thật sự hiếm lạ.

Tuy rằng ngoài miệng Kỳ Nhẫn nói không cho Chu Quý Xán tiến vào, nhưng hắn vẫn bình tĩnh mở cửa ngay khi Chu Quý Xán gõ cửa, nhưng trên mặt lại mang theo sự mong đợi.

"Anh Kỳ Nhẫn, em mang kem đến cho anh. Chúng ta cùng ăn đi."

Chu Quý Xán nhét kem vào tay Kỳ Nhẫn: "Anh Kỳ Nhẫn, kem này ngon lắm."

Trong trái tim Chu Quý Xán, anh trai Kỳ Nhẫn giờ là bạn thân của cậu.

Nói xong Chu Quý Xán chạy thẳng lên giường.

Kỳ Nhẫn ngăn cản cậu: “Đừng ăn trên giường của anh.”

Vừa nói xong, kem trong tay Chu Quý Xán rơi xuống ga trải giường, kem sô cô la lập tức tan chảy, làm bẩn ga trải giường.

Chu Quý Xán giật mình, vội vàng cầm lấy kem, nhưng trên ga trải giường sạch sẽ vẫn còn vết sô cô la: "Anh Kỳ Nhẫn, xin lỗi, em sẽ giặt ga trải giường cho anh."

Vừa nói xong, kem trên tay cậu chảy xuống mặt đất, mặt đất cũng bị cậu làm bẩn.

Xong rồi, cậu gây họa rồi, Chu Quý Xán vội vàng ngồi xổm xuống, định dùng tay không nhặt kem lên, nhưng bị Kỳ Nhẫn kéo lên.

Đôi mắt xinh đẹp như búp bê đó lập tức ngấn nước. Kỳ Nhẫn nuốt lời muốn nói, bảo Chu Quý Xán ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống, đừng cử động.”

Sau đó hắn đi lấy chổi và xẻng hót rác. Quét kem lên, lau sạch khu vực đó rồi bắt đầu dọn khăn trải giường.

Chu Quý Xán lặng lẽ ngồi trên ghế: “Anh Kỳ Nhẫn…” Cậu muốn tới giúp đỡ anh Kỳ Nhẫn, nhưng lại lo lắng mình sẽ vướng chân vướng tay.

Kỳ Nhẫn vừa thay ga trải giường vừa nói: “Không sao đâu, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Từ lâu hắn đã có thể tự mình làm được việc này rồi.