Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ah, ven đường có một người đàn ông bị thương nha! Cô có nên cứu anh hay không đây? Ai da! Thầy bói nói cô gần đây có vận tốt sẽ gặp được kim chủ giàu có, Người đàn ông này chính là lái xe Benz, vậy nh …
Xem Thêm

Một ngời đn ng mi vừa tm xong , ton thn cao thp trn đầy hơng vị x bng thơm, hơn nữa thanh m của anh ta trầm thp đầy từ tính, ging nh l chích thuc gây mê, làm cho cô hôn mê.

Cô cảm giác mặt mình giống như đang bị sốt cao thấy rất đỏ.

Ngượng chết mất!

Anh thấy cô không trả lời, liền tiếp tục hỏi cô: "Xin hỏi, đây là nhà cô sao?"

"Phải . . . . ."

"Là cô đã cứu tôi phải không?"

"Phải . . . . ."

Lê Tư Á chỉ cảm thấy mình bị thôi miên, mặc dù cô còn muốn nhiều lời chút cái gì, nhưng là, tại sao thanh âm của anh ta ôn hòa lễ độ như thế, trấn an cô toàn thân cao thấp mỗi một cái xao động thần kinh?

"Vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của cô."

Phó Thần Phong rất có lễ phép thả ra tay đang kẹp hai tay của cô, sau đó lại bắt lấy tay cô, loại hành vi này, tựa như đối ứng trên thương trường, thân thiết, nhưng là giữ một khoảng cách.

Mặc dù như thế, anh vẫn vô cùng có sức hấp dẫn.

Lê Tư Á đến giờ phút này mới phát hiện anh có thể không nhất định là người đàn ông có tiền , nhưng nhất định là một đàn ông mê người.

Đường nét thâm thúy , lông mày rậm, sống mũi thẳng, còn có cặp môi mỏng, cử chỉ ưu nhã. . . . . . Bộ dáng hiện tại của anh quá hoàn mỹ, thật sự làm cho không người nào có thể liên tưởng tới bộ dáng lúc chật vật của anh là cùng một người.

"Không. . . . . . Không khách khí."

Lê Tư Á như bị cái gì dẫn dắt, nói chuyện khách khí với anh.

Cô cứu anh một mạng, không biết anh sẽ "Cảm tạ cô" thế nào nha. . . . . .

"Xin hỏi một chút, nhà cô có cái gì để ăn không? Bụng của tôi thật đói, tôi nghĩ, tôi đã quá lâu không có ăn gì rồi, có phải hay không?"

"Anh đã ngủ liền ba ngày rồi nha! Tôi còn thật sợ anh không có tỉnh lại, đến lúc đó tôi cũng không biết có nên báo cảnh sát hay không."

"Oh, thật sao? Khó trách tôi cảm thấy bụng trống rỗng." Phó Thần Phong mỉm cười nói.

"Tôi . . . . . Nhà tôi là không có thức ăn á! Nhưng chúng ta có thể gọi đồ ăn bên ngoài bán a."

Bởi Lê Tư Á căn bản sẽ không xuống bếp, cho nên trong tủ lạnh vĩnh viễn chỉ có đồ uống.

"Tôi ăn không quen đồ ăn mua ngoài." Phó Thần Phong lễ phép cự tuyệt.

Nếu như đổi thành người bình thường nói loại lời nói này, nhất định sẽ rước lấy Lê Tư Á xem thường, nhưng là bây giờ lời này nghe vào trong tai Lê Tư Á , lại thành tin tức vô cùng tốt.

Không có thói quen ăn đồ ăn mua ngoài? !

Ừ, tỷ lệ anh là người có tiền càng lớn, bởi vì người có tiền dĩ nhiên không thể nào tùy tiện ăn uống coi như xong, nghĩ cũng biết nha!

"Không có vấn đề." Lê Tư Á vỗ ngực bảo đảm.

Sau đó, cô cầm điện thoại di động lên, đi tới phòng khách gọi điện thoại.

"Cố tổng. . . . . . Là như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tôi ngã bệnh. . . . . . Hôm nay. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Thật vất vả có chút muốn ăn. . . . . . Nhưng tôi. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không có hơi sức. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Mua đồ ăn. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

Thanh âm của cô đầy khẩn trương, giống như là giọng điệu của tiểu nữ sinh , hơn nữa còn ốm yếu .

"Cái gì? Không. . . . . . Không cần. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không cần đến thăm tôi đâu. . . . . . Tôi chỉ là cảm xoàng, ngài bận rộn như vậy! Chớ vì tôi mà bận tâm lo nghĩ. . . . . .

Tôi. . . . . . Tôi chỉ là muốn ăn. . . . . . đồ ăn ở nhà hàng Phúc Lâm. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Cái gì? Cố tổng . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . . Ngài rõ là. . . . . . Được, được. . . . . . Tôi sẽ bảo trọng . . . . . .

Khụ khụ. . . . . . Chính ngài cũng đừng quá mệt mỏi. . . . . . Tôi sẽ nhớ . . . . . . Ừ. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Thời tiết trở nên lạnh. . . . . . Ngài thật phải. . . . . . Khá bảo trọng. . . . . . Tôi rất cảm kích. . . . . . Ngài. . . . . . Thật. . . . . . Cám ơn. . . . . ."

Sau khi cúp điện thoại, trong vòng ba mươi phút, bên trong phòng khách nhà Lê Tư Á đã bày xếp đầy 30 món ăn, từ trong thức món xào, từ món ăn Nhật đến món ăn kiểu Tây phương đều có.

Vị Cố tổng kia ra tay thật sự hào phóng.

Mặc dù nói lừa gạt người khác quả là không đạo đức , chỉ là, vì trợ giúp người khác thôi! Lê Tư Á tuyệt không cảm thấy áy náy. Dù sao Cố Niệm Thanh đó đã năm mươi tuổi, còn dấu vợ con ra ngoài ăn vụng, coi như đáng đời ông ta gặp xui xẻo.

Phô trương như vậy, khiến Phó Thần Phong xem đến mắt choáng váng.

Bởi vì cô gái này thoạt nhìn không giống như là hậu nhân của danh môn, thế nào có năng lực làm ra một tòa hào trạch, một phòng với nhiều nội thất đắt tiền, cùng với một bàn cao lương mỹ vị, thật là làm anh nghĩ không ra.

Cô đến tột cùng là làm cái gì?

Vậy mà, nhất làm anh kinh ngạc cũng là. . . . . .

"Thế nào cô biết được tôi thích ăn đồ ăn ở nhà hàng Phúc Lâm kia?"

Không thể nào? Khéo như thế?

"Thật sao? Tôi cũng thích nha!"

Thành công đánh ra gậy thứ nhất, Lê Tư Á mở cờ trong bụng.

"Vậy thì hưởng thụ thật tốt đi!"

Cô cầm lên chiếc đũa đưa cho hắn.

"Đúng rồi. . . . . . Anh tên là gì nhỉ?"

"Tôi. . . . . ." Phó Thần Phong trầm tư một chút, trả lời: "Tôi không biết."

Không, biết, nói.

Ba chữ này đối với Lê Tư Á mà nói, thật là sấm sét giữa trời quang.

Không có thân phận, ở đâu ra địa vị? Lấy tiền tài ở đâu nha?

Nhưng là, cô cũng không có lập tức biểu hiện ra, chỉ là cố làm thoải mái mà vừa ăn vừa hỏi: "Anh nói đùa sao!"

"Không phải." Phó Thần Phong nghiêm túc trả lời cô, "Tôi có thể bởi vì bị đυ.ng nghiêm trọng, cho nên tạm thời mất đi trí nhớ.

Chỉ là, không có quan hệ, tôi còn có một chút ấn tượng mơ hồ. Có thể cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ nhớ lại được."

Lê Tư Á vừa nghe đến câu này, tâm liền chìm xuống.

Thời gian, phải bao lâu? Tuổi thanh xuân của cô có hạn a.

"Trước tiên, tôi có thể ở nơi này không?" Phó Thần Phong rất có lễ phép nói lên"Yêu cầu" .

"Ở. . . . . . Ở đây. . . . . . Nơi này?"

Lê Tư Á vừa nghe, trong miệng đang nhai đầy thức ăn thiếu chút nữa phụt ra ngoài.

Cô nam quả nữ. . . . . . Anh ta. . . . . . Sẽ không muốn sàm sở cô chứ?

"Tôi mất đi trí nhớ, không có chỗ có thể đi."

Chẳng lẽ chỉ là một tên vô lại đi?

"Chuyện này. . . . . ."

"Tôi sẽ không ăn không ở không , tôi có thể giúp cô làm một ít chuyện."

Cô chưa bao giờ cần đàn ông cung cấp tiền bạc ngoại trừ đồ vật chất. Cho nên, giao dịch này đối với cô mà nói, hiển nhiên không có lợi.

"Tôi không cần anh giúp tôi làm cái gì."

"Vậy tôi có thể cùng anh trai cô thương lượng."

Không cần. Anh trai cô vẫn cho rằng anh ta là bạn trai tân nhậm của cô, còn muốn đi tìm anh ấy thương lượng! Lời nói dối không phải bị lộ chân tướng.

"Không cần phiền phức như thế."

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Thêm Bình Luận