Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ah, ven đường có một người đàn ông bị thương nha! Cô có nên cứu anh hay không đây? Ai da! Thầy bói nói cô gần đây có vận tốt sẽ gặp được kim chủ giàu có, Người đàn ông này chính là lái xe Benz, vậy nh …
Xem Thêm

"Cho anh ăn."

Phó Thần Phong mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy Lê Tư Á cầm hai cái bánh máu heo trở lại.

(Ed: ta chả biết cái bánh máu heo là bánh gì???? Nhưng thấy cái tên này ngộ ngộ nên cứ để như nguyên tác..hihi…)

"Đây là cái gì?"

"Bánh máu heo a! Toàn bộ Đài Bắc liền cửa hàng này làm bánh máu heo ăn ngon nhất đấy." Lê Tư Á cười hì hì đối với anh nói.

Khó được có người cùng cô đi dạo phố, hơn nữa còn không cần cô mang theo khuôn mặt tươi cười phục vụ, cho nên tâm tình của Lê Tư Á đặc biệt tốt.

“Bánh máu heo là cái gì?"

Phó Thần Phong nhận lấy, nghi ngờ nhìn cái thứ đen kịt này.

"Anh ăn một miếng chẳng phải sẽ biết." Lê Tư Á vừa nói vừa cắn một miếng.

Phó Thần Phong cắn một miếng nhỏ.

"Thế nào? Ăn ngon chứ?"

"Còn giống như không tệ."

"Các người có tiền như anh, nói là hạnh phúc cũng là bất hạnh á! Như loại mỹ vị nhân gian này, các người cũng ăn không được."

"Sao cô biết tôi là người có tiền?"

"Xem thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ anh lái chiếc xe, mặc quần áo, vật dụng, đã biết. Tôi sơ lược đoán chừng giá trị con người của anh có thể là mười tỷ."

Mười tỷ? !

Thật thú vị!

"Mười tỷ rất nhiều sao?"

"Một vạn nguyên là mười tờ tiền một nghìn nguyên, mười vạn nguyên là 100 tờ một nghìn nguyên, một trăm vạn là một nghìn tờ một nghìn nguyên, mười triệu là một vạn tờ một nghìn nguyên, một tỷ là mười vạn tờ một nghìn nguyên, mười tỷ là một trăm vạn tờ một nghìn nguyên, dĩ nhiên rất nhiều rất nhiều."

Phó Thần Phong cười.

Mười tỷ rất nhiều?

Cô gái này thật là ngây thơ.

Tài sản của Phó thị quốc tế trước mắt là vô hạn , mười tỷ rất có thể chỉ là khoản kinh doanh trong một ngày của tập đoàn bọn họ đi?

"Rất nhiều rất nhiều tiền, muốn làm cái gì?"

"Làm cái gì cũng có thể a! Có thể là du lịch vòng quanh thế giới, không buồn không lo."

"Có tiền là có thể không buồn không lo?"

Nói ra lời này đồng thời, Phó Thần Phong rất cố gắng hồi tưởng lại, trong đó tính mạng của hắn, phải chăng đã từng trải qua cái gọi là không buồn không lo hay chưa?

"Dĩ nhiên là thế!"

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?" Phó Thần Phong hỏi cô. Bởi vì anh cũng muốn biết, mình đến tột cùng bỏ lỡ chuyện tình không buồn không lo gì?

"Bởi vì. . . . . ."

Vốn là Lê Tư Á đang đi trước mặt Phó Thần Phong đột nhiên cô quay đầu lại, muốn nói với anh hết thảy sự tình. Nhưng là, vừa quay đầu lại, nghênh coi đến mặt của anh, không biết vì sao, cô thế nhưng không có cách nào đem lời nói nói ra.

"Bởi vì tôi. . . . . . Thôi, dù sao người có tiền rất tốt, tôi chính là cho là như vậy."

"Như vậy, cô đã từng biết qua người có tiền sao? Bọn họ cũng không cần lo lắng gì sao?"

"Dĩ nhiên."

Nói giỡn cái gì? Biết người có tiền chính là bản lĩnh đặc biệt của Lê Tư Á cô đây !

"Bọn họ mỗi ngày xài rất ít thời gian để làm việc, mà xài rất nhiều thời gian để tán gái."

"Thật sao?"

Phó Thần Phong nghe những lời này, khóe miệng không nhịn được nhếch lên vẻ mỉm cười.

Cái mà cô gái nhỏ này biết, e rằng chính là giống như bộ dáng người có tiền kia của Phó Mẫn Hòa đi?

"Nghề nghiệp của bọn họ đều là cái gì?"

"Không nhất định nha! Thương nhân tương đối nhiều, nếu không chính là cái gì tổng giám đốc , cái gì quản lý các loại ...."

Nói tới chỗ này, Lê Tư Á nhớ tới một cái vấn đề rất quan trọng.

"Ah, vậy anh có nhớ, anh là cái gì loại người có tiền hay không?"

"Tôi?" Phó Thần Phong sửng sốt một chút, nói: "Tôi không nghĩ ra. Tại sao cô cảm thấy tôi là người có tiền?"

"Tôi nói nha, chính là của xe anh cùng cách anh ăn mặc a!"

"Đài Bắc có rất nhiều cái gọi là người đàn ông độc thân hoàng kim, đều là giả, trang phục và đạo cụ trên người bọn họ đều là mượn tới, nếu không cũng có thể là Ngưu Lang. . . . . ."

Lê Tư Á nghe, sắc mặt liền suy sụp.

"Anh sẽ không. . . . . . Đúng lúc như lời anh nói là hai loại ý chứ?"

"Nếu tôi là đây?" Phó Thần Phong tính toán chọc ghẹo cô, thế là cười hỏi: "Nếu như tôi là loại người không có đồng nào vô lại ấy, hoặc là Ngưu Lang đấy?"

Lê Tư Á dừng bước, rất nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng là, không nghĩ ra cái gì.

"Thôi, dù sao không cần đem tới phiền toái cho tôi là tốt rồi. Chúng ta cũng có thể làm bạn bè, chỉ là anh không phải là đối tượng của tôi là được."

"Cô đối với người có tiền cố chấp như thế sao?" Phó Thần Phong cảm thấy khó tin.

Anh đã gặp qua hàng trăm hàng nghìn phụ nữ hám tiền, nhưng là, anh không có gặp qua người như cô vậy . Bởi vì cô còn có thể hưởng thụ tình bạn cùng niềm vui thú trong cuộc sống , cũng không phải chỉ có tiền tài mới có thể làm cô vui vẻ.

"Cô thiếu tiền sao?"

"Anh có muốn chụp hình dán hay không?" Lê Tư Á dường như không có nghe thấy vấn đề của anh, vừa lúc trên đường đi qua một cửa hàng chụp hình dán, liền mời anh cùng nhau đi vào.

"Đó là cái gì?"

"Anh cứ vào rồi sẽ biết a!" Lê Tư Á dắt tay anh liền đi vào trong cửa hàng.

Đây là cảm giác Phó Thần Phong chưa từng có. Bởi vì, chưa từng có người phụ nào ngoài mẹ anh dắt lấy tay của anh. Anh có một chút khẩn trương, cộng với một chút hưng phấn. . . . . .

"Oa ! Anh chụp hình càng đẹp mắt, quả nhiên là trời sinh đẹp trai." Lê Tư Á nhìn xong tấm hình sau đó kêu lên liên tiếp.

"Tôi càng ngày càng hoài nghi một chuyện. . . . . ."

"Cô hoài nghi cái gì?"

"Lấy bộ dáng của anh, tôi xem tám phần là Ngưu Lang." Lê Tư Á rất thận trọng bình xét.

"Tôi đã gặp nhiều người có tiền, nhưng không có đẹp trai như anh, phần lớn đều là đầu trọc hoặc là mập ú."

"Chuyện gì sao!"

Lần đầu tiên bị coi là Ngưu Lang, trong lòng Phó Thần Phong rất không là tư vị.

Ngưu Lang là phục vụ người khác, nhưng anh là luôn luôn được người khác phục vụ, kém như vậy a.

Khi hai người đang muốn từ trong cửa hàng chụp hình dán đi ra, thì trước mắt thoáng qua một bóng người, Lê Tư Á mắt tinh nhìn thấy, lập tức khom lưng, cúi đầu, núp ở sau lưng Phó Thần Phong.

Đáng chết! Thế nào Doãn Phương Chính lại xuất hiện ở Tây Môn Đinh chứ? Nơi này chưa bao giờ là phạm vi hoạt động của hắn a!

Phó Thần Phong nhìn coi, chỉ nhìn thấy một đống người đi đường đi qua.

"Cô ở đây tránh cái gì?"

"Không có. . . . . . Không có."

"Tránh người có tiền bị cô vứt bỏ à?"

Thật là thông minh quá mức……, tuyệt không vui chút nào. Lê Tư Á trong lòng nghĩ.

"Đúng rồi!"

"Cô lấy cái gì của người ta? Trừ tình cảm ra."

"Chỉ là một chút cổ phiếu."

"Trả lại hắn ta không phải được rồi sao?"

"Không thể trả."

"Tại sao không thể trả?"

"Bởi vì. . . . . . Ai, anh không phải biết được đâu!"

"Doãn Phương Chính không phải dễ chọc , tôi khuyên cô cẩn thận một chút."

Cái gì? cô không có nghe lầm chớ?

"Anh biết hắn ta?" Cô kéo cao giọng hỏi, "Lại nhớ không nổi mình là người nào?"

Nguy rồi!

Không cẩn thận nói buột miệng, làm sao bây giờ?

Dưới tình thế cấp bách, Phó Thần Phong nhanh mắt thấy quầy bán tạp chí bên cạnh bày một vài cuốn tạp chí bát quái, trang bìa của một cuốn trong đó nhân vật chính là Doãn Phương Chính.

Anh nhanh trí, tiện tay cầm lên.

"Tôi mới vừa rồi đang lúc đợi cô thì nhìn thấy."

Anh đưa tạp chí cho Lê Tư Á nhìn.

Thêm Bình Luận