Chương 10: Cùng nhau học tập.

Diệp Thiếu Dương nhìn Lý Trường Minh rời đi, khi cửa văn phòng đóng lại, cậu lấy ghế từ bàn làm việc mang đến ngồi ở bên cạnh cô nhắc nhở.

“Đừng ngồi ngây ra đó nữa,”

Chỉ sau đó, La Nghiên mới tỉnh táo lại sau cơn choáng váng vì Lý Trường Minh đã yêu cầu Diệp Thiếu Dương dạy vật lý cho cô ... Là ý này đúng không? Phương pháp giúp đỡ học sinh kém là một kèm một, tuy nhiên, khi nhìn vào đề thi của mình cô lại cảm thấy xấu hổ, Diệp Thiếu Dương sẽ cười nhạo cô ra sao đây? Cô hơi lo lắng về điều đó.

La Nghiên muốn che tờ đề lại, nhưng cậu đã giật mất rồi, tự nhiên trong lòng thấy bất an, đầu ngón tay cầm bút trở nên trắng bệch, cô còn lo lắng hơn cả khi Lý Trường Minh gọi cô ra, Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn tờ đề trên tay mình.

Đường nét của cậu gần như hoàn hảo, với xương mày cao và một chút nếp mí trên mí mắt, điều này có thể làm trung hòa một chút ánh nhìn sắc sảo, cậu mím chặt môi, lật tờ giấy sang bên kia, nó trống trơn, chỉ với một cái liếc mắt, cậu lại lật lại mặt giấy trước.

La Nghiên gục đầu ngơ ngác như một đứa trẻ làm sai chuyện, ánh đèn trong văn phòng hắt lên mái tóc một vầng hào quang mờ ảo, đôi tai nhỏ ẩn hiện trong mái tóc đen ngắn, ở cổ áo lộ ra một phần cổ nhỏ trắng như sữa, ai nhìn bộ dạng yếu ớt, đáng thương và bất lực này cũng không thể nói nặng lời nào, Diệp Thiếu Dương đặt tờ giấy lên bàn hỏi.

"Trước đây cậu từng học qua điện từ chưa?" La Nghiên lắc đầu.

Quả nhiên là vậy...

Diệp Thiếu Dương hơi kéo ghế lại gần, cầm lấy cây bút trên tay, cậu lấy một vài trang giấy hướng dẫn và nói với một vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi sẽ chỉ cho cậu.", Diệp Thiếu Dương từ lâu đã quen thuộc với kiến

thức về điện từ học ở trường phổ thông, cậu không cần sách giáo khoa và có thể chóng sắp xếp khung kiến

thức về điện từ học trong đầu.

"Cậu đã học về lực hấp dẫn, vậy thì cậu nên biết rằng độ lớn của lực hấp dẫn tỷ lệ thuận với tích khối lượng, và tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách."

Đầu bút của Diệp Thiếu Dương nhanh chóng rơi xuống một dòng công thức.

"Lực hấp dẫn cũng vậy. "

“Cậu cứ xem hai điện từ này như hai thiên thể vậy.”

Diệp Thiếu Dương rất khéo léo kết hợp kiến

thức chưa học với kiến

thức đã học, cô thiếu tư duy khoa học và rất khó để vẽ ra những điểm tương đồng, nhưng mà cậu đã có thể tích hợp những kiến

thức này và hiểu khá rõ về nó và ngay từ đầu đã điểm lại kiến

thức cơ bản cho La Nghiên.

"Việc xác định hướng của đường sức từ tuân theo quy tắc xoắn ốc bên tay phải".

Cậu cầm bút nằm ngang ở giữa bàn tay phải và giơ ngón tay cái lên.

"Giả sử cây bút này là một sợi dây thẳng được cung cấp năng lượng, và ngón tay cái của tôi chỉ theo hướng của dòng điện, sau đó có bốn hướng của một ngón tay là hướng của các đường sức từ ”.

Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt La Nghiên, cậu hỏi: "Cậu hiểu không?"

La Nghiên khẽ gật đầu, sau đó nặng nề lắc đầu.

“Cậu không theo kịp à?”

“Nói từ từ thôi,” cô thì thầm. Diệp Thiếu Dương lại giải thích quy tắc xoắn ốc thuận tay phải, nhưng đáng tiếc La Nghiên vẫn chưa hiểu rõ lắm, cậu chỉ vào câu hỏi trắc nghiệm đề.

“Cậu làm câu hỏi này.” La Nghiên lau khô mắt, may mắn thay, ít nhất cô ấy có thể hiểu được chủ đề, nhưng cũng chỉ có thế, cô đưa tay phải ra và cố gắng phán đoán bằng phương pháp cậu vừa dạy sau đó ngập ngừng nói “Chọn B?”

“B?” Cậu hỏi ngược lại, đuôi hướng nào? La Nghiên lập lí nhí, vội vàng nói: "Chọn C."

“C?” Giọng điệu của cậu cao hơn trước, và sự nghi ngờ càng rõ ràng hơn.

"Vậy thì là D ..." Cổ La Nghiên co rụt lại, giọng nói yếu ớt, Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, ý tứ không rõ ràng.

“Tại sao lại chọn D?”

La Nghiên nghĩ vốn ban đầu chọn A, nhưng lại bị gạch sai, sau đó thì cô chọn đại B, nhưng lại nghe tiếng nghi ngờ của cậu liền vội vàng đổi C, thấy sắc mặt cậu không tốt liền luống cuống đổi thành D? Và cũng không được chọn E, vì trên đề thi chả bao giờ có đáp án E cả.

La Nghiên cụp mắt xuống, không ngừng đổi hướng tay phải và nghĩ cách giải thích vì sao chọn D, thi đột nhiên, một lòng bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, La Nghiên trán nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn câu, đôi mắt đen láy như giếng cổ không sóng, ẩn chứa mọi cảm xúc, lông mi rơi một lớp bóng nhẹ, yết hầu rất gợi cảm, nhận thức được ánh mắt của cô, Diệp Thiếu Dương vô cảm nói: "Mặt tớ bị làm sao?" La Nghiên vội vàng hạ lông mi, một tia ửng hồng xộc lên tai cô.

“Nhìn bàn tay.” Diệp Thiếu Dương mở lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay cái hướng về bên phải, bàn tay cậu ấm và khô, với những ngón tay dài và các đốt ngón tay rõ ràng, cổ tay gọn gàng và cổ tay áo đẹp không tì vết.

Hành động này đưa họ đến gần hơn và La Nghiên cảm nhận rõ ràng hơi thở của cậu đang đều đều trên đỉnh đầu cô, cậu điều chỉnh tay cô đến vị trí thuận lợi, sau đó quấn lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay, nắm nhẹ một cái, toàn bộ bàn tay nhỏ bé đã bị cậu nhẹ nhàng bao bọc.

“Chính là như vậy.” Khi cậu buông tay cô ra, trong giọng nói có chút rung động, tai La Nghiên có chút ngứa ngáy, cô thẫn thờ nhìn tay mình, La Nghiên có một thể chất vô cùng khó đổ mồ hôi, nhưng sau tình huống như vậy, sắc mặt đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, l*иg ngực như bị một con nai va vào.

“Bây giờ cậu chọn đáp án nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

La Nghiên thu lại suy nghĩ và nói thầm: "Chọn C."

Quả nhiên dưới sự dẫn dắt của nam thần thì không thể không hiểu được, Diệp Thiếu Dương nói xong điểm kiến

thức liền giải thích tiếp đề, khi lật qua trang sau thì chuông vào lớp vang lên, hóa ra không hay biết là đã 9h rồi.

“Cậu không về phòng à?” La Nghiên hỏi.

----------------------