Chương 16: Phòng y tế.

Hai người đến phòng y tế, bác sĩ nữ đang ngồi trong phòng khám kiểm tra sắc mặt La Nghiên.

“Ôi, làm sao mà lại bị bóng trúng thế này?”

Bác sĩ nhúng một ít rượu thuốc vào bông gòn rồi lau vết thương cho cô.

Khi sự cố xảy ra, cô có thể làm gì?

Khoảnh khắc chiếc tăm bông mát lạnh chạm vào da, La Nghiên kêu lên một tiếng và vô thức cúi người lùi lại.

“Đau không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

La Nghiên không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô đã sưng lên đến nửa ngón tay, và đôi mắt đỏ hoe.

“Em phải cố gắng chịu đau.” Bác sĩ cố định vai để bôi vết thương - nhưng động tác tay lại nhẹ hơn một chút, La Nghiên không né tránh nữa nhưng trong mắt đã có những giọt nước chảy xuống, thuốc chờm lên da, cô cắn môi, dùng ngón tay cắm sâu vào da thịt, chịu đựng cơn đau.

“Trông da dẻ trắng trẻo mỏng manh thế này, sao lại không cẩn thận như vậy hả.” Sau khi bôi thuốc, bác sĩ ném chiếc tăm bông vào thùng rác và nói.

“Khuôn mặt đep như thế này để lại sẹo, tiếc thật. "

Phòng y tế trường vang lên một tiếng động “tách”

Diệp Thiếu Dương cụp mắt xuống, trên mu bàn tay rơi xuống một giọt nước mắt, nước mắt tinh quang bắn ra như pha lê vỡ vụn, chỗ nhỏ ẩm ướt trên mu bàn tay lúc đầu còn nóng, sau nguội dần, là con gái ai cũng thích cái đẹp.

Khi La Nghiên nghe bác sĩ nói sẽ có vết sẹo, lòng cô chua xót, không khỏi nghẹn ngào, nước mắt rơi giàn giụa.

“Tôi chỉ trêu em thôi.” Bác sĩ lấy một túi nước đá và an ủi cô.

“Da của em bị rạn và đỏ ngầu, đừng chạm mạnh, một vài phút sẽ ổn”.

La Nghiên cuối cùng đã cảm thấy tốt hơn, cơn đau rát dần rút đi, không phải cái lạnh của băng đã kìm nén cơn đau mà là thần kinh trên khuôn mặt đã trở nên tê, cầm một túi đá, La Nghiên lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dựa vào tường trong phòng y tế, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, giờ học sắp bắt đầu, tiết học tiếp theo là môn hóa học.

Cô nói với Diệp Thiếu Dương: "Cậu về lớp đi, tôi không sao."

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn La Nghiên, không biết vì sao, lòng bàn chân có vẻ nặng trĩu, bước không nổi.

“Đừng cảm thấy có lỗi, cứ về đi.” Bác sĩ nói “Trường học lớn có nhiều học sinh, hàng năm có rất nhiều người bị bóng va phải.” Ngụ ý không có chuyện gì với cô gái này đâu, cậu không cần lãng phí thời gian đứng ở đây, mà dù có ở đây thì cô ấy cũng chẳng khá hơn chút nào.

Diệp Thiếu Dương suy tư một chút, sau đó chỉ có thể nói: "Vậy tớ về trước."

“Ừ.” La Nghiên cầm túi đá và gật đầu với cậu.

Trong trường, ngay khi có tin tức về những người nổi tiếng trong khuôn viên trường, nó sẽ lan nhanh như gió.

Hôm nay có rất nhiều học sinh trong lớp Thể dục, tất cả đều là nhân chứng - Diệp Thiếu Dương chơi bóng và làm học sinh mới chuyển đến bị thương, hiện tại đang cùng cô đi khám bệnh ở phòng y tế.

Tiền Gia Vân trở lại từ phòng tập thể dục sau khi chơi cầu lông và mới nhận ra đã bỏ lỡ một tin lớn, bước vào lớp liền nhìn thấy chỗ ngồi của La Nghiên còn trống, chỗ ngồi của Diệp Thiếu Dương cũng vậy.

Tiền Gia Vân đứng ở cửa, đang suy nghĩ có nên đến phòng y tế tìm La Nghiên để kiểm tra tình hình hay không, thì thấy Diệp Thiếu Dương một mình trở lại.

“Diệp Thiếu Dương.” Tiền Gia Vân gọi tên cậu, “La Nghiên đâu? Cậu ấy vẫn ở phòng y tế à?”

“Ừ.” Thấy cô là bạn cùng bàn của La Nghiên, Diệp Thiếu Dương nói thêm, “Cô ấy không sao.”

Khi Tiền Gia Vân nhìn thấy lời nói nhẹ nhàng của Diệp Thiếu Dương, khuôn mặt tuấn tú của cậu lại rất bình tĩnh, giống như không để tâm đến chuyện này, thì cảm thấy tức giận vô cùng, Tiền Gia Vân đặt một cánh tay trước mặt cậu, chặn đường vào lớp, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương sững sờ, nhướng mày hỏi: "Có việc à?"

Như một con gà chọi, Tiền Gia Vân sắp nhảy dựng lên, cô mắng.

“Thật quá đáng, cậu thật sự là đàn ông sao?"

Những lời này nồng nặc mùi thuốc súng, các bạn học ngồi cạnh cửa đều quay lại nhìn hai người đang đối mặt nhau. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm Tiền Gia Vân ba giây, trong mắt không rõ ý tứ.

Tiền Gia Vân trông như một con công xòe cánh, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi cậu: "Cậu đã làm cô ấy bị thương, vậy mà bây giờ cậu lại để cô ấy một mình trong phòng y tế, cậu có thấy xấu hổ không?"

Chuyện con gái với nhau thật là đau đầu ...

Tiền Gia Vân chặn cửa không cho cậu vào, cũng không thèm đáp lại, Diệp Thiếu Dương là người không cho vào thì nghĩ cậu sẽ không vào được phòng sao?

Vì vậy, Tiền Gia Vân nhìn Diệp Thiếu Dương đi đến hành lang, đẩy cửa sổ phòng học ra, nhìn hai bạn học nữ bên cửa sổ nói: "Xin lỗi, tớ mượn nó chút."

Hai cô gái đang làm bài tập còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Diệp Thiếu Dương, bọn họ bối rối rời khỏi chỗ ngồi.

Diệp Thiếu Dương một tay cầm cửa sổ, lật người đi vào qua cửa sổ, sau khi hạ cánh thành công, cậu vỗ tay phủi bụi trên tay xem như không có chuyện gì, sau đó khinh thường liếc nhìn Tiền Gia Vân, rồi sải bước trở lại chỗ ngồi của mình.

“Loại người gì thế không biết!” Tiền Gia Vân tức giận dậm chân.

Hành động gì không biết? Không sợ bị gãy chân sao!

Tiền Gia Vân ước mình có võ để có thể thay trời hành đạo, trên đời này, người không đáng tin nhất chính là đàn ông, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng vậy, có vẻ cô đã phải đích thân đến phòng y tế sau giờ học để đi cùng với La Nghiên tội nghiệp.

Phùng Thành Cương-giáo viên dạy môn hóa học, đã nhấn chuông vào lớp, hôm nay, tôi sẽ làm một thí nghiệm trên lớp - điều chế khí amoniac.

“Chúng tôi cho muối amoni và canxi hiđroxit vào ống nghiệm và đun nóng bằng đèn cồn.” Phùng Thành Cương vừa thuyết trình trên bục vừa giải thích.

--------------