Chương 30: Hỏi đáp.

La Nghiên vặn vẹo hai ngón tay của mình một cách khó chịu, và một đám mây mỏng màu đỏ nổi lên từ đôi má như ngọc, cô thậm chí không dám nhìn lại Diệp Thiếu Dương, nếu có thể cô thật sự muốn chạy trốn giống như con thỏ đang bị thiên địch vây công.

“Ahahahaha.” Tôn Nghi Mạn đột nhiên cười phá lên, La Nghiên khá sợ hãi vì tiếng cười của cô ấy.

Tôn Nghi Mạn khoác một tay lên vai cô, trong mắt mang theo ý cười, cô hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Là mười lăm đúng không?"

La Nghiên không hiểu ý cô.

“Cậu nói là sờ tay, không phải là giáo viên tiểu học yêu bảo các bạn nhỏ tay nắm tay sao?” Tôn Nghi Mạn trêu chọc, “Hay là khiêu vũ giữa các lớp?

"Tớ ..." La Nghiên không biết phải phản biện ra sao cho mình, rõ ràng không phải như vậy.

Nhưng suy nghĩ lại, cô ấy không cần phải biện minh cho điều này, nói ra còn xấu hổ hơn, bị Diệp Thiếu Dương sờ sờ tay sao ...

“Ồ, cậu thật trong sáng.”

Tôn Nghi Mạn thấy cô bạn học sinh mới chuyển trường trước mặt mình thật thú vị, chỉ nói vài câu là mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến vừa rồi, Diệp Thiếu Dương mang nước cốt dừa, cô ngượng ngùng cũng có lý.

“Nào, vòng sau.” Tôn Nghi Mạn trở lại.

Lần này là Diệp Thiếu Dương bị trúng, khi đối phó với Diệp Thiếu Dương, thì mọi người lại rộn ràng hơn rất nhiều, đơn giản cậu là nam thần nên mọi ánh mắt đều hướng về.

“Sự thật hay mạo hiểm?” Tôn Nghi Mạn hỏi.

Diệp Thiếu Dương cầm lon Coca chậm rãi chơi đùa, ngón tay thon dài gõ vào thân lon, lông mi đen che khuất đôi mắt, khó mà phân biệt được cảm xúc trong mắt.

Cuối cùng, cậu ấy nói, "Sự thật."

Ôi, hehe, một đám con trai xung quanh rất vui, rõ ràng là Diệp Thiếu Dương không nhận ra trò chơi này nguy hiểm như thế nào, tất cả mọi người đều đặt câu hỏi tế nhị như vậy đối với một cô gái mềm yếu như La Nghiên, và tất nhiên khi đến lượt Diệp Thiếu Dương họ lại càng phải ra sức trêu chọc cậu nhiều hơn.

Vương Trường Trạch xung phong: "Để tôi để tôi!"

Vừa rồi cậu ta trên điện thoại di động tìm kiếm đủ loại câu hỏi lắt léo, hiện tại rốt cuộc có một câu rất hay, và muốn xem Diệp Thiếu Dương phản ứng như thế nào.

"Có mẫu bạn gái lý tưởng nào trong số các cô gái hiện tại không."

Những câu hỏi liên tiếp nước nổ ra.

Vương Trường Trạch hắng giọng, cầm điện thoại lên và đọc to:

"Tuần này cậu đã lái plane bao nhiêu lần rồi?" (Phane có nghĩa là tự thủ da^ʍ )

Để cho những cô gái có mặt ở đây bớt xấu hổi, Vương Trường Trạch cố ý gọi là "plane", nhưng tất cả mọi người đều đang học cấp ba, nhưng mọi người đều biết câu hỏi này? Các chàng trai đều cười rất tươi, mặc dù các bạn nữ không cười to như các bạn nam nhưng họ cũng rất xấu hổ.

La Nghiên là người duy nhất ngơ ngác ngồi trong đám đông, chớp chớp hai đôi mắt to đen láy không thể tin được, vẻ mặt đó như muốn nói rằng, Chúa ơi, cậu ta thực sự hỏi câu này sao?

Lúc này, Diệp Thiếu Dương thật sự muốn bay tới đá văng Vương Trường Trạch vào đầu như một quả bóng, dưới sự chờ đợi của mọi người, Diệp Thiếu Dương khui lon bia "rầm" một tiếng, ngẩng đầu hớp một ngụm, sau đó đập mạnh lon bia xuống bàn.

"Này? Sao cậu không trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy?" Vương Trường Trạch cười nói.

"Cậu có chắc là muốn bỏ qua không? Đó là câu hỏi dễ nhất."

Diệp Thiếu Dương nói: "Đổi đi."

“Được rồi, chúng tớ biết ngay sau khi cậu uống.”

Chu Gia Ngôn sợ Diệp Thiếu Dương không đủ lạnh, nên đã kịp thời nhảy ra ngoài để bù lại, nếu nói trong trận đấu ngày hôm nay, con thuyền nhỏ của tình bạn đã tung hoành trong cơn bão dữ dội, thì sau khi nói câu này, con thuyền nhỏ của tình bạn đã va vào đá và chìm.

“Vậy thì đổi câu hỏi đi.” Nụ cười trên mặt Vương Trường Trạch càng sâu.

“Lần trước “plane” trong đầu cậu là ai?”

Diệp Thiếu Dương: "..."

Cậu ta có vẻ không buông tha? Diệp Thiếu Dương nhìn La Nghiên, vẻ mặt lúc đầu đã thay đổi từ uể oải thành có tinh thần.

Cô thất thần nhìn cậu, như thể cô đang nhìn một kẻ biếи ŧɦái, mặc dù Diệp Thiếu Dương không trả lời, nhưng dường như cô ấy có thể tìm ra đáp án cho những câu hỏi này bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu uống thêm một ngụm bia.

“Lại là một câu hỏi khác sao?” Vương Trường Trạch giả vờ kinh ngạc.

“Làm thế nào để cậu ấy trả lời ?” Tường Phi Vũ nói, “Hãy là để tớ hỏi nhé”.

Nếu có ai nghĩ rằng Tường Phi Vũ ở đây để cứu Diệp Thiếu Dương khỏi đám cháy, đó hẳn là ảo giác.

Hắn vừa kéo Diệp Thiếu Dương ra khỏi vùng bùn này, thì lại đạp Thiếu Dương đến vũng bùn khác.

“Cậu hâm mộ bộ phim nào của Nhật nhất? Kể tên diễn viên yêu thích.” Tường Phi Vũ mỉm cười gian xảo hỏi.

Đương nhiên, bộ phim này không phải là bộ phim mọi người thường đến rạp để xem, và diễn viên này, tất nhiên, không phải là diễn viên thường gặp ở trên poter lề đường, mọi người đều là con trai đều vui vẻ mà ngầm hiểu ý nghĩa.

Diệp Thiếu Dương: "..."

-------------------