Chương 16

Ánh đèn trong phòng dần chuyển từ bóng tối mờ mờ sang bóng tối hoàn toàn, điện thoại di động của anh cũng hết pin, Du Nhiên chán nản ngã vào chiếc gối mềm ở đầu giường, chẳng mấy chốc đã không thể chống lại cơn buồn ngủ và chìm vào giấc ngủ.

Tần Cảnh Mặc bước vào, anh nhìn thấy Du Nhiên đang ngủ ngon lành trên giường.

Hắm ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của thiếu niên, như thế còn chưa đủ, hắn vén mớ tóc gãy trên trán Du Nhiên lên, vừa lúc Du Nhiên kịp mở mắt ra.

Du Nhiên ngơ ngác nhìn Tần Cảnh Mặc, trang phục của đối phương rất khác so với lúc ở nhà, tóc chải ngược ra sau, mặc áo sơ mi đen phối với quần tây đen, nhìn có vẻ chững chạc và thành thục hơn rất nhiều

Du Nhiên nhớ tới đêm gặp Tần Cảnh Mặc, hắn cũng mặc đồ đen.

“Lại là màu đen.” Du Nhiên giơ tay lên không trung, không biết mình muốn chạm vào thứ gì.

Tần Cảnh Mặc nắm lấy cổ tay đang lủng lẳng của anh, nói: " Như thế nào? Ngủ đến choáng váng?"

Du Nhiên dùng tay còn lại dụi mắt, chật vật ngồi dậy. Phải mất một lúc mới có phản ứng.

"Tần Cảnh Mặc, anh cuối cùng cũng đã trở lại..."

"Ừm, công việc tương đối nhiều."

Du Nhiên cuối cùng cũng nhớ tới mục đích hôm nay đến: “Hôm nay tôi đến là vì có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

"Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chi nhánh về chuyện của chú cậu."

Du Nhiên không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, anh nghĩ Tần Cảnh Mặc có thể sẽ có chút xấu hổ vì trước đó cậu đã cứu hắn: “Cảm ơn.”

Tần Cảnh Mặc vẫn im lặng, dùng ngón tay cái vuốt ve làn da mỏng manh trên tay cậu.

Du Nhiên cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí có phần không thích hợp giữa hai người, cố gắng lặng lẽ rút tay lại nhưng không thành công, thay vào đó lại bị giữ chặt hơn.

Tần Cảnh Mặc khóe môi nhếch lên: "Đơn giản chỉ cảm ơn như vậy sao?"

"Hả?..cái gì?"

Tần Cảnh Mặc nắm lấy tay Du Nhiên, đưa lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đối phương. "Cậu thế nào để báo đáp tôi?"

Du Nhiên bị Tần Cảnh Mặc hành động đột ngột làm cho sợ hãi, phải rất lâu sau mới tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng: "Tần Cảnh Mặc, anh. Đừng làm như vậy."

Tần Cảnh Mặc buông tay ra, mỉm cười nhìn Du Nhiên, Du Nhiên luôn cố gắng làm Tần Cảnh Mặc cười ở nhà, bởi vì khi Tần Cảnh Mặc cười, lông mày của hắn sẽ giãn ra, trông sẽ dễ gần hơn.

Nhưng vào lúc này, Du Nhiên lại cảm giác được trong nụ cười kia có chút đáng sợ, anh không khỏi rùng mình.

Du Nhiên không dám nhìn Tần Cảnh Mặc, đi đến bên giường, đứng dậy nói: "Không sao, tôi đi trước."

“Cậu không sợ chú cậu sẽ vào tù à?”

Du Nhiên đứng yên tại chỗ: “Chú tôi nói chú ấy chưa từng làm chuyện gì cả. Cho dù chúng ta có báo cảnh sát, chúng ta nhất định sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh chú ấy vô tội.”

"Vậy cậu có biết tại sao chuyện này lại xảy ra với chú cậu không?"

Du Nhiên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Tần Cảnh Mặc, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Tần Cảnh Mặc đứng dậy, đi vòng qua Du Nhiên, đặt hai tay lên vai anh: "Đều là tại cậu."

"TÔI?"