Chương 20

Lúc này Du Nhiên không biết, so với lúc tức giận, thì Tần Cảnh Mặc càng bình tĩnh thì càng đáng sợ hơn

Tần Cảnh Mặc nhéo cằm cậu nhìn hắn, giọng nói trầm đến đáng sợ: Du Nhiên, anh có phải là quá kiên nhẫn với em rồi không?”

Tần Cảnh Mặc thô bạo lột quần áo của Du Nhiên ném xuống đất, sau đó cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ còn lại sót lại trên người.

Vì bị xé quần áo, trên người Du Nhiên có những vết bầm tím, nhưng lúc này sự uy áp từ Tần Cảnh Mặc phát ra khiến hắn không dám nói gì chứ đừng nói đến bất kỳ động tác nhỏ nào.

Tần Cảnh Mặc đứng dậy, lấy dầu bôi trơn trên bàn đầu giường ra, lau tay cho Du Nhiên rồi ném vào tay cậu: “Em tự làm đi.”

Đôi mắt Du Nhiên đau nhức, nhưng anh cảm thấy lúc này không khóc nữa thì xấu hổ quá, điều đó sẽ khiến Tần Cảnh Mặc cảm thấy sợ hãi, mặc dù hiện tại anh thực sự rất sợ hãi.

Cậu khịt mũi trả lời một cách giận dữ: "Tôi không..."

“Ha.” Tần Cảnh Mặc cười lạnh, “Ý của em là không cần bôi trơn?”

Du Nhiên vội vàng lắc đầu, lén lút liếc nhìn Tần Cảnh Mặc, sau đó cầm dầu bôi trơn lên bóp vào tay, lén so sánh một hồi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu từ từ đứng dậy quỳ trên giường, dùng một tay làm điểm tựa, tay còn lại dầu bôi trơn đưa ra sau mông, bôi vào lỗ sau.

Vừa mới bôi vào, Du Nhiên lập tức cảm thấy phía sau huyệt có cảm giác lạnh và nhớp nháp, hắn thử dùng ngón tay ấn vào huyệt đạo, nhưng lại không dám đưa vào.

“Đừng lãng phí thời gian.” Tần Cảnh Mặc ở phía sau lạnh lùng nói. Du Nhiên nghe xong rùng mình, sau đó cậu chậm rãi đưa một ngón tay vào lỗ sau của mình, tuy nhiên, cho dù có bôi trơn thì việc đi vào cũng vô cùng khó khăn.

"A... sưng quá..." Du Nhiên không khỏi nức nở.

Tần Cảnh Mặc vốn đã bị động tác của Du Nhiên mê hoặc, mông nhô lên, eo hóp, đều đang thử thách sự kiên nhẫn của anh, sau khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Du Nhiên, Tần Cảnh Mặc cúi xuống, dươиɠ ѵậŧ lại sưng lên thêm nữa rồi.

Tần Cảnh Mặc đứng ở bên giường, nắm lấy vòng eo thon gọn của Du Nhiên, kéo cậu đến trước mặt mình, để lộ dươиɠ ѵậŧ nổi gân xanh của hắn, thọc vào giữa mông Du Nhiên.

Du Nhiên nghĩ đến kích thước cơ thể của Tần Cảnh Mặc, trong lòng cảm thấy sợ hãi, giọng nói run run: "Tần Cảnh Mặc... đợi một chút..."

Giọng nói của Tần Cảnh Mặc khàn khàn vì du͙© vọиɠ: “Hủm?”

"không muốn..."

Tần Cảnh Mặc không trả lời.

Qυყ đầυ dính dầu bôi trơn của lỗ nhỏ, chọc vào khe hẹp, khiến lỗ nhỏ vốn đã hẹp lại co rút lại.

"Chặt quá!"

Tần Cảnh Mặc vỗ vào cái mông tròn trịa mịn màng của Du Nhiên, để lại một vết đỏ: “Thư giãn đi.”

Lời vừa nói ra, Du Nhiên tựa hồ càng khẩn trương hơn: "Chờ... chờ đã..."

Nhưng Tần Cảnh Mặc không thể đợi được nữa, anh chậm rãi đưa đầu dươиɠ ѵậŧ của mình vào, mỗi lần tiến vào một chút, anh đều có thể cảm nhận được bức tường bên trong bao bọc hút lấy dươиɠ ѵậŧ của mình.. " Tần Cảnh Mặc không khỏi thở dài.

"Đau quá... Tần Cảnh Mặc! Đừng..."

Du Nhiên nhịn không được nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, khí tức vốn có của hắn hoàn toàn chuyển thành khóc lóc van xin, thân dưới như bị đóng đinh, không dám cử động. .

"Làm ơn lấy nó ra...sưng rồi...đau quá..."