Chương 22: Máu tươi

Việc Dung Tịch hôn mê chưa tỉnh khiến Tần Thời Nghị như một cái xác không hồn, hắn ngồi ở bên giường bệnh, trên người vẫn còn mặc bộ tây trang nhăn nhúm dính đầy máu của Dung Tịch, cả người tràn ngập sát khí. Hắn như vậy đã hai ngày, hai gò má hóp lại, ăn mặc bẩn thỉu, giống kẻ lưu lạc bên đường vài tháng không tắm.

“Tần tiên sinh, ngài vẫn nên đi thay quần áo đi, mặc như vậy mang theo vi khuẩn ảnh hưởng không tốt tới người bệnh.” . Bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh thấy tình cảnh vẫn vậy có ý nhắc nhở Tần Thời Nghị. Bác sĩ thở dài, người đàn ông này ngồi yên ở đây đã lâu rồi, ai thấy hắn cũng nhắc qua về vấn đề này nhưng hắn vẫn không nghe.

Nghe được tựa hồ có bất lợi với người bệnh, người đàn ông này cuối cùng có chút phản ứng, “…… Em ấy còn bao lâu mới có thể tỉnh lại?”

“Sáng nay làm kiểm tra, tình huống lạc quan hơn một chút, có thể sau một tuần hoặc hai tuần nữa sẽ tỉnh. Hơn nữa người bệnh vừa mới làm xong ca phẫu thuật, mang thai lại bất cẩn bị té, chỉ sợ còn cần thật lâu.”

Dung Tịch trong bụng đứa bé đã rất lớn, kỳ thật không bao lâu sẽ sinh ra, Tần Thời Nghị thiết nghĩ muốn chuẩn bị thật tốt để cậu sinh nở an toàn, mà hiện giờ bởi vì bị thương mà bắt buộc phải đưa đứa bé ra ngoài ngay lập tực. May mắn là cả mẹ và bé đều an toàn, nhưng đẻ mổ mà nói đối với người song tính mà nói thương tổn thật sự quá lớn, lại còn là sinh non, thật không thể nói trước được điều gì. Vấn đề này vẫn nên chờ người bệnh tỉnh lại rồi bàn tiếp, đây là bệnh viện nói vậy.

Tần Thời Nghị gật gật đầu, hắn thoạt nhìn thực mỏi mệt, nhưng một khắc cũng không rời khỏi Dung Tịch, hắn sợ Dung Tịch sẽ biến mất, biến mất mà hắn không thể làm được gì. Tần Thời Nghị đầu óc có chút hỗn loạn, hai ngày này hắn đều trong trạng thái căng thẳng, đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh Dung Tịch ngã xuống vũng máu, mỗi khi nhớ tới Tần Thời Nghị cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, thân thể rét run.

Tần Thời Nghị muốn nắm tay Dung Tịch, nhưng tới gần liền dừng lại. Hắn nhớ tới vừa rồi bác sĩ nói, hắn cực kỳ lôi thôi, Tiểu Tịch hiện tại là người bệnh, lại mới vừa làm xong phẫu thuật, thân thể yếu ớt, hắn không thể làm Tiểu Tịch thân thể càng thêm không tốt. Tần Thời Nghị nghe thấy mọi người nói trên người hắn toàn mùi hôi, vị y tá lúc nãy tiến vào còn nhíu mày che mũi tránh xa hắn.

Là một người có thói quen sạch sẽ như hắn mà cũng có thời điểm lôi thôi như thế này, Tần Thời Nghị muốn đứng dậy đi ra ngoài tắm rửa thay quần áo một lát, nhưng đã lâu không nhúc nhích, trong nháy mắt đứng lên, chân tê dại thiếu chút nữa làm hắn té ngã. Tần Thời Nghị cố gắng đứng dậy, qua một hồi lâu mới đứng lên, trước mắt bỗng một mảnh tăm tối.

Tên đàn ông kia kỳ thật không phải là người bán hoa, hắn chính là hung thủ của vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở tỉnh bên. Tên đó chính là tội phạm được truy nã với mức tiền thưởng lên đến 100 vạn.

Hắn còn rất trẻ, diện mạo soái khí, bộ dạng sáng sủa làm người ta không thể tưởng tượng được rằng hắn chính là một kẻ gϊếŧ người. Ngoại trừ là kẻ gϊếŧ người, kỳ thật hắn là một tên biếи ŧɦái có sở thích hành hạ người ta đến chết, hắn thích trước khi gϊếŧ người có thể chơi đùa người ta một chút, giống như mèo vờn chuột vờn tới khi con mồi mệt rồi mới đem bỏ vào miệng. Vẻ mặt thống khổ cùng kinh hãi của người bị hại chính là niềm vui của hắn, đem người chặt đứt tứ chi, hắn xem đó như tác phẩm nghệ thuật mà thưởng thức.

Vài nhát là xong một người, hắn đều có thể đem thi thể xử lí hoàn mỹ, có khi còn ném cho chó hoang ăn. Hắn còn thích chặt xác người ném mỗi nơi một ít giống như mỗi trêu đùa cảnh sát đánh lạc hướng điều tra của họ.

Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng hoàn mỹ, kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, hắn thực mau đã bị phát hiện. Ở thi thể thứ ba mươi sáu trong lúc chạy thoát đã bị truy lùng, hắn đi tới địa phương khác, thay đổi một thân phận mới, chính là thân phận hiện tại là một người bán hoa. Nam nhân đối với thân phận mới cảm thấy thực vừa lòng.

Hắn không phải người tới đâu hay tới đó, đáy lòng sát dục càng ngày càng nặng, tay lại ngứa. Ngày đó hắn trở thành người trồng hoa cho một nhà giàu có, hắn biết chủ biệt thự là một ông già nhiều tiền biếи ŧɦái yêu gái trẻ. Người kia là kẻ thật sự đáng ghét, cơ hồ mỗi cuối tuần đều sẽ mang nữ nhân về nhà, trong đó có một nữ nhân thích ra lệnh cho hắn, hoàn toàn đem hắn như một hạ nhân mà đối đãi, có đôi khi còn buông lời sỉ vả.

Nam nhân thật sự thực tức giận, hắn không phải là người giỏi nhẫn nại. Thời điểm nữ nhân lại một lần làm khó dễ hắn, nam nhân liền tìm cái lý do đem nữ nhân lừa tới sau núi, dùng dao giấu ở trong tay cắt lưỡi nữ nhân, hắn dùng bùn đất nhét đầy nàng miệng, làm nàng kêu không ra tiếng, sau đó dùng dao chém đôi cơ thể nàng. Chờ xử lý xong xuôi hết thảy, nam nhân trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng vẫn thấy thiếu gì đó, hắn không biết nó là cái gì, làm cho hắn thực bực bội.

Thời điểm trở về hắn đi ngang qua một biệt thự nhìn qua có vẻ hoang phế, sau đó liền thấy được Dung Tịch. Nam nhân chưa từng có gặp qua người nào mỹ lệ như thế, đẹp tới mức làm người khác muốn bắt nạt.

Hắn trong nháy mắt đã bị mê hoặc, đứng một hồi lâu mà không thể rời đi.

Lúc về, hắn nằm mơ đều xuất hiện bộ dạng của mỹ nhân kia, ngày hôm sau tỉnh lại đũng quần vừa ướt vừa dính, đây là điều hắn chưa từng có trước đây. Nam nhan trên tay nhiễm đầy máu tươi lần đầu tiên có cảm giác tìm được mảnh ghép còn lại của bản thân, thì ra đây là thứ mà hắn còn thiếu.

Thế là hắn lại đi, may mắn mỗi ngày đều thấy, thời gian kế tiếp hắn đều kiên trì không ngừng mà đi quanh biệt thự ngắm tiểu thiên sứ. Hắn rất giỏi ngụy trang thích lộ ra nụ cười vô hại, nhưng mà cho dù như vậy người nọ đối hắn phòng bị vẫn rất lớn, thường thường kinh hoảng nhìn đến ánh mắt hắn đều muốn trốn đi, điều này thật khiến người khác ảo não.

Điều mà nam nhân cảm thấy tức giận nhất chính là thiên sứ của hắn bị cầm tù.

Cầm tù? Trong đầu nam nhân hiện ra hai chữ này, ánh mắt hắn âm u nghĩ nguyên lai còn có thể như vậy? Hắn tựa hồ cuối cùng tìm được câu trả lời cho nghi vấn đã lâu của mình, hắn tâm kịch liệt nhảy lên.

Hắn còn nhớ dư vị mê người ngày đó của tiểu thiên sứ, thật quá ngon, giống như thuốc phiện làm người say mê. Nam nhân liếʍ liếʍ vết máu trên tay, chán ghét phun ra, thậm chí cảm thấy buồn nôn. Đây không giống máu của người kia, hắn cảm thấy thì ra máu cũng có mùi vị khác biệt lớn đến thế. Hắn đá thi thể còn dư ở trên đất.

Nam nhân nằm trên sô pha biệt thự, chán ghét mà liếc nhìn thi thể của chủ nhân cũ của cái biệt thự này thuê hắn sửa chữa hoa viên, khinh miệt mà hừ một tiếng……