Chương 25: Tên

Chờ Dung Tịch ở bệnh viện kiểm tra không còn vấn đề gì, Tần Thời Nghị đưa cậu trở về nhà. Về đứa con, hắn tìm bảo mẫu đến nuôi. Hắn mời đến nhà là một bảo mẫu trung niên bị câm điếc, ngày thường đều làm việc dưới lầu một, đứa bé cũng ở trong phòng dưới tầng một. Vị bảo mẫu ấy chưa bao giờ thắc mắc điều gì về Dung Tịch, việc mình mình làm, hoàn toàn đem sự tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất trong tòa biệt thự này. Có lẽ đây mới là lý do Tần Thời Nghị mời bà đến.

Bảo mẫu chăm người rất tốt, Dung Tịch cũng không giúp được gì, cậu lại trở về những ngày tháng bị giam cầm trước kia, chỉ là lần này Tần Thời Nghị đối với cậu không còn ép bức ngang ngược, ít nhất sẽ không đè cậu ra làm nữa.

Hắn có đôi khi còn để ý tới ý kiến của Dung Tịch, chiều theo ý cậu, nhưng một vài việc cậu không quyết được cuối cùng Tần Thời Nghị vẫn phải tự quyết định.

Thời điểm Dung Tịch 18 tuổi, đây là độ tuổi tốt đẹp nhất của đời người, đột nhiên một kẻ xa lạ xông vào cuộc đời cậu, bắt cóc cầm tù xâm phạm cậu, tương lai hết thảy đều bị chặt đứt. Trong mắt người khác Tần Thời Nghị là ác ma, hắn có thể phá hủy tương lai tươi đẹp của một người, đem người đó từ bên cạnh người nhà mà trói lại, hắn làm vậy bất kì ai cũng hận hắn thấu xương.

Nhưng mà kỳ quái là Dung Tịch tựa hồ đã phai nhạt ý niệm này, cậu đối với Tần Thời Nghị càng thêm ỷ lại, thích dựa vào hắn. Cậu ỷ lại người đàn ông này đồng thời lại sợ hãi hắn, cho nên ở trước mặt Tần Thời Nghị cậu luôn vâng lời, hắn nói cái gì liền làm cái đó, không dám trái lời.

Tần Thời Nghị từ ngày đem cậu trở về, Dung Tịch nghĩ nhiều nhất một việc chính là vấn đề về người nhà của cậu. Cậu cảm thấy hối hận, lo lắng cho cha mẹ, đi lâu như thế, thậm chí không dám về xem cha mẹ thế nào.

Dung Tịch dốc toàn bộ tinh lực cho đứa con, cậu như cũ không được ra khỏi biệt thự, nhưng cậu lại bỗng nhiên có một niềm vui khác, cậu yêu đứa trẻ, chẳng phải vì Tần Thời Nghị mà thích.

Tần Thời Nghị vẫn không có đặt tên cho con, Dung Tịch nhớ tới chuyện này, cậu không biết mở miệng như nào, rất nhiều lần nam nhân ôm cậu lên giường cậu đều muốn nói tới tên đứa bé.

Tần Thời Nghị cảm thấy trong lòng Dung Tịch có việc, nhưng không rõ là việc gì, hắn không thể nhìn thấu trong đầu đồ ngốc này nghĩ cái gì. Nếu là có thể, hắn hy vọng Dung Tịch có thể giống như rối gỗ mặc hắn điều khiển, cho dù là tư tưởng cũng bị hắn thao túng. Tần Thời Nghị biết đây là điều không bình thường, nhưng hắn quá mê luyến Dung Tịch, hắn muốn được không chế toàn bộ cậu, như vậy hắn mới cảm thấy cậu thuộc về mình.

Khống chế cậu một cách cực đoan là bởi vì hắn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Thời thơ ấu hắn sống trong bóng tối quá nhiều, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy làm hắn thấy rõ quá nhiều dơ bẩn cùng tội lỗi. Trong cuộc đời hắn, Dung Tịch là thuần khiết nhất, hắn hy vọng cậu có thể mãi mãi thuần khiết như này để hắn khống chế. Hắn yêu Dung Tịch, giống như tín đồ say mê với tín ngưỡng của mình.

Một phương diện hắn là người thống trị, một phương diện khác hắn lại là nô ɭệ, trái tim hắn đặt trên người cậu, với người có quyền cao chức trọng, có nhiều kẻ thù như hắn thì vậy là quá nguy hiểm. Nhưng hắn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chấp nhận.

Tần Thời Nghị đi ra ngoài hút điếu thuốc, trở về hắn ôm Dung Tịch, ngữ khí có chút mỏi mệt, “Muốn cái gì? Mấy ngày nay đều thất thần, trên giường hầu hạ ông xã cũng thất thần.”

Dung Tịch nắm cà vạt nam nhân, ấp úng nói, “Bảo bối, bảo bối còn chưa có tên.”

Trên đỉnh đầu là một trận im lặng, Tần Thời Nghị từ sau khi dẫn cậu trở về liền cố tình xem nhẹ sự tồn tại của đứa bé. Dung Tịch đem tinh lực phân cho đứa bé quá nhiều, nhiều đến mức không còn chú ý tới hắn. Vấn đề này Tần Thời Nghị rất tức giận, hắn thở dài, cảm thấy chính mình sắp không cứu nổi nữa rồi, nói: “Con của chúng ta đương nhiên phải có cái tên hay nhất rồi, em muốn tên con như thế nào?”

Dung Tịch nghĩ nghĩ lắc đầu, “Ông xã anh đặt đi ……” Cậu tựa hồ đã quen xưng hô như vậy, Tần Thời Nghị thực thích cái xưng hô này, hắn sung sướиɠ mà gợi lên khóe miệng.

Cuối cùng quyết định đứa bé tên Tần Thành, ngày hôm sau Tần Thời Nghị mới nói cho Dung Tịch.

Dung Tịch vui vẻ ôm bảo bảo xoay vài vòng, cậu dùng tay trêu đùa đứa nhỏ, “Bảo bảo có tên, rồi tên là Tần Thành, là Thành Thành đó, có dễ nghe không?”

Tần Thời Nghị sẽ không nói cho Dung Tịch biết cái tên này do hắn tùy tiện mà đặt, qua một đêm sau ngày hôm sau mở mắt ra suy nghĩ không đến ba giây liền nghĩ ra được. Dung Tịch sau khi sinh con cười lên rất nhiều, hắn thấy ghét đứa trẻ này rồi, ánh mắt lại tham luyến mà dính vào người Dung Tịch.

Dung Tịch càng ngày càng hiểu được như thế nào để khiến nam nhân vui vẻ, cậu phát hiện nam nhân thích dính lấy mình, thích mình nói yêu hắn, hơn nữa nói càng nhiều hắn càng thích. Cậu chỉ cần hơi lộ ra chút bộ dạng ngoan ngoãn Tần Thời Nghị liền nguyện ý phục dưới chân cậu. Dung Tịch càng ngày càng biết cách dỗ ngọt Tần Thời Nghị, nhưng mà cậu lại như không cảm nhận được tầm quan trọng của người nam nhân này với mình.

Tỷ như hiện tại, cậu bị nam nhân ấn ở trên sô pha từ mà thao tiểu huyệt. Sau khi cậu sinh xong con Tần Thời Nghị vì thân hình cậu mà suy nghĩ không muốn chạm qua, cả hai tuần đều không làm một lần, nhưng mấy ngày gần đây lại muốn khôi phục như trước kia vậy.

Dung Tịch đã lâu không phục lại hồi tinh thần, trong lúc nhất thời khó có thể chịu đựng được tình sự kịch liệt như vậy. Côn ŧᏂịŧ thô tráng giống cái máy đóng cọc không ngừng nghỉ mà thâm nhập. Dung Tịch che lại đôi mắt, trong miệng a a kêu to, cậu đã tiết hai lần, dần dần có chút chịu không nổi.

“Ông xã—— anh —— a a —— chậm một chút —— được —— được không —— a a ——” Dung Tịch hai tay bám vào vòng eo rắn chắc của nam nhân.

Tần Thời Nghị cúi đầu nhìn mắt Dung Tịch. Mắt cậu tràn ra một ít nước chảy xuống, “Được nha, em nói điều gì dễ nghe một chút anh sẽ nhẹ lại.” Nếu là trước kia sẽ không có khả năng cậu được đặt yêu cầu cho hắn, nhưng mà hiện tại nam nhân lại nguyện nghe Dung Tịch.

“Ông xã —— tiểu huyệt muốn được thao —— a hỏng mất —— hỏng liền không thể sinh con —— a a ô —— không thể —— không thể sing được ô a ——a a a ——” Dung Tịch đã sớm bị Tần Thời Nghị dạy dỗ ở trên giường nên nói như thế nào cho hắn động lòng người rồi.

“Hừ, chặt một chút, đem huyệt kẹp chặt.” Nam nhân hơi thở thô nặng, hắn dùng sức vỗ vỗ mông Dung Tịch, ý bảo cậu vặn vẹo vòng eo, Tần Thời Nghị muốn tiết, hắn tốc độ nhanh hơn.

Dung Tịch nghe lời hắn, tiểu huyệt đung đưa phía trước, bị nam nhân cắm càng sâu.

Mấy trăm cái nhanh chóng qua đi, nam nhân cuối cùng cũng tiết ra, hắn ghé vào người Dung Tịch hít lấy hương vị đối phương, thật lâu không nói nên lời. Quá thoải mái, tiểu yêu tinh thật là càng ngày càng khiến hắn thêm yêu thích, làm sao bây giờ, thật sự muốn chết trong thân thể Dung Tịch, cả đời cũng không cần ra ngoài.