Chương 12

Tần Phi nhìn chằm chằm vào hai người kia, nhỏ giọng nói: "Không được ăn."

"Tại, tại sao?" Ý thức của hai người kia vừa thoáng tỉnh táo hơn một chút, mơ màng ngẩng đầu lên hỏi.

Tại sao?

Chỉ cần nhìn bộ dáng bất thường bây giờ của hai người là biết rồi, đồ ăn trên bàn nhất định có vấn đề.

Ngồi đối diện Tần Phi cũng là một gã người chơi già dặn kinh nghiệm, chừng ba mươi tuổi, lúc ở nghĩa trang Tần Phi có nghe gã nhắc tới tên mình, là Tôn Thủ Nghĩa.

Tôn Thủ Nghĩa dán mắt vào người nọ, cau mày nói: “Livestream trên xe buýt có đề cập tới, phải tôn trọng phong tục của các dân tộc địa phương.”

Bàn tiệc này cũng là một khâu trong hoạt động cúng tế của làng, nếu là cúng tế, tất nhiên sẽ có trình tự và quy trình tương ứng, dân làng ngồi đầy bàn không ai động đũa, sao người chơi có thể đi chuyển động trước?

Nghe xong lời Tôn Thủ Nghĩa nói, lý trí của người nọ mới quay lại một chút, ép buộc cơ thể nhích về phía sau.

Nhưng hiển nhiên người chơi khác tên là Vương Thuận đã không khống chế được, thò tay chộp lấy nguyên liệu nấu ăn trên bàn, nhét vào miệng ngoạm như Thao Thiết.

Người ngồi bên cạnh Vương Thuận định ngăn gã lại, nhưng lại bị một tay gã hất ra, suýt lật cả người khỏi ghế ngã xuống đất.

Nhìn dáng vẻ như si , như say kia của Vương Thuận không khỏi khiến người ta sợ hãi, dầu mỡ óng ánh chảy dọc xuống theo khoé miệng, dáng dấp mở to miệng ăn uống tham lam đến không tưởng nổi, đến mức không còn giống người mà giống một con… lợn nhốt trong chuồng.

Tướng ăn của gã thực sự không tính là đẹp mắt, theo lý thuyết hẳn là nhìn chả ai muốn ăn, nhưng không biết vì sao, những người chơi khác lại chỉ cảm thấy chóp mũi ngửi được một mùi thơm ngày càng nồng nặc.

Tiêu Tiêu che miệng, vẻ mặt cảnh giác mà trừng mắt nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Sao luôn cảm thấy ở đây có chỗ nào quái quái?”

Trong mắt Tần Phi lóe lên.

Hoàn toàn chính xác.

Hoa tươi, nến, dao nĩa, sao những thứ này có thể xuất hiện ở một thôn núi hoang vu như thế này?

Dù nhìn thế nào thì những thứ trong lễ đường này đều thuộc về một bữa tiệc tối phong cách châu u chính thống, so với những cảnh tượng khác đã thấy trên đường, quả thực giống như Teletubbies trà trộn vào thế giới SpongeBob, phong cách cực kỳ xung đột mâu thuẫn..

“Vịt quay.” Tần Phi hạ giọng, nhỏ giọng nói ở âm lượng chỉ có Tiêu Tiêu nghe được.

Tiêu Tiêu sững sờ: “Vịt? Vịt gì cơ?”

Quả nhiên. Nhận được đáp án như dự đoán, Tần Phi rũ mắt như có điều suy nghĩ.

“What?” Tiêu Tiêu cũng phản ứng lại: “Tự nhiên em lại nhìn thấy một bàn lẩu uyên ương hải sản tê cay.”

Nói xong cậu ấy bắt đầu đọc tên món ăn: “Bào ngư, hải sâm, sò đỏ, tôm trơn, bao tử bò…”

“Vừa nãy em đã muốn nói, thịt viên mới lấy khỏi nồi mà tên kia đã dồn vào miệng, cũng không sợ bỏng à.” Mặt Tiêu Tiêu ngớ ra.

Tần Phi: “…”

Hay lắm, thảo nào cậu cảm thấy kỳ quái.

Nói đúng ra, thực ra thì cậu có thể hiểu được ý đồ “muốn dựa vào khát vọng chân thật nhất trong nội tâm của người chơi để tạo ra ảo cảnh” của phó bản.

Nhưng ít nhất!

Cũng phải khớp với thực tế một chút chứ!

Cách một màn hình sáng, người xem livestream nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Phi mà cười vang.

“Ha ha ha ha, cười chết, thiết kế phó bản bị streamer khinh rồi kìa, hệ thống tới xin lỗi nhanh lên!”

“Không ai thấy streamer này trông rất đẹp hả? Tôi thực sự yêu trọn cái dáng vẻ cau mày, hé miệng của cậu ấy.”

“Nhưng mà cậu ấy thật sự… Chíu, tuy rằng thiết kế của ảo cảnh này rất qua loa, nhưng giá trị mê hoặc kèm theo của ảo cảnh đã hơn 80% rồi, trong thế giới thể nghiệm này lại có người nhạy cảm như vậy, thật sự có hơi vượt quá dự liệu của tôi.”

Giá trị mê hoặc 80%, đủ để khiến não của người chơi tự động tự hợp lý hoá mọi nhân tố không hợp lý.

“80% cũng không lừa nổi cậu ấy hả? Rốt cuộc tinh thần miễn dịch của cậu ấy cao đến mức nào?!”

Ngay lúc tất cả chỗ ngồi được lấp đầy, màn hình livestream thay đổi. Màn hình gần hơn, người ngồi ở đầu bàn dài đứng lên.

“Khách khứa đầy nhà, mở tiệc-” Người nọ kéo dài âm điệu nói.

Tiếng nhạc lành lạnh vang lên từ bốn phía trong lễ đường, chiêng trống và kèn xô-na, nghe như đến lấy mạng, thật sự rất khó để khen là dễ nghe.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn về phía người kia, nhỏ giọng mở miệng: “Đó là trưởng làng.”

Tuổi của trưởng làng không nhỏ, râu tóc bạc phơ, mặc áo choàng màu xám tối dài quét đất, ông ta hơi ngửa đầu, hai mắt nhìn thẳng vào điểm nào đó trong không trung, trong miệng lẩm bẩm vài từ.

“Tiệc Thi vương, tiệc Thi vương, yến tiệc đầu tiên ngày mồng bảy tháng bảy, tiệc thỉnh xác.”

Trưởng thôn chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính.

“Thỉnh xác thức thứ nhất, móc mắt-”

Tiếng nói rơi xuống, trong phòng yên lặng.

Tuy rằng không cách nào cảm thấy sợ hãi, nhưng vừa nghe thấy trưởng thôn nói xong câu đó, cơ bắp quanh khoé mắt Tần Phi vẫn không tự chủ giật giật.

Móc mắt… có phải cách móc mắt như họ nghĩ không?

Móc con ngươi? Móc phần nào của mắt cơ?

Các người chơi mơ màng mà nhìn trộm mặt nhau.

Giữa vẻ mặt khϊếp sợ của đám người chơi bọn họ, trưởng thôn giơ tay lên một cách chậm rãi.

Ngón tay khô héo như que củi đưa tới gần hốc mắt, một giây sau, chủ của ngón tay đột nhiên dùng sức, vậy mà từng chút từng chút, đầu ngón tay giữa khảm vào trong.

Có người chơi hít một hơi khí lạnh.

Một nửa ngón tay moi móc trong vành mắt, xoay thành hình vòng cung từ trái sang phải, hỗn hợp máu tươi và chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt chảy ra ào ào từ mắt trưởng thôn, nhỏ xuống mặt bàn.

Ông ta cứ thế, mạnh mẽ móc tròng mắt của mình ra.

Tần Phi cau mày, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào trưởng thôn, Tiêu Tiêu há mồm, im lặng mắng một câu.

Nhưng chuyện khó chấp nhận hơn vẫn còn phía sau.

Khi động tác của trưởng thôn kết thúc, hơn hai trăm thôn dân giống như con rối trong lễ đường bỗng đồng thời giơ tay lên!

Mùi máu tanh tràn ngập trong lễ đường.

Có một người chơi nữ trẻ tuổi bị cảnh giống như phim kinh dị này dọa sợ, nghẹn ngào thét lên, sắc mặt của những người chơi tái nhợt, cánh tay đặt trên bàn run rẩy ở mức mắt thường có thể thấy được.

Chẳng lẽ bọn họ phải… ư?

Ai cũng như gặp phải đại địch.

Ngoại trừ Tần Phi.

Tần Phi vào lúc như thế này, vẫn có thể thích thú hỏi hướng dẫn viên: “Đây có phải là một trong những khâu cúng tế đặc sắc của làng không?”

Vừa nãy trước cửa nghĩa trang, hướng dẫn viên có nói: “Không nên nhìn thẳng vào mắt trái của tượng thần.” Hiện tại trên yến tiệc lại có khâu liên quan tới mắt.