Chương 13

Có vẻ như "đôi mắt" là một yếu tố quan trọng trong phó bản bọn họ đang ở.

Lúc này, hướng dẫn viên du lịch cuối cùng cũng cởi chiếc mũ vành đỏ che gần hết khuôn mặt của mình xuống. Khuôn mặt dưới chiếc mũ gầy gò và xanh xao như bị suy dinh dưỡng, trông giống như một thây ma.

Anh ta gật đầu với Tần Phi, vẻ mặt đờ đẫn, móc mắt trái của mình ra bằng động tác giống y hệt những dân làng khác.

Khuôn mặt vô cảm thậm chí không hề run rẩy, giống như không có chút đau đớn nào.

Tất cả dân làng đã hoàn thành nghi thức móc mắt, họ từ từ quay đầu lại, hơn một trăm hốc mắt đen láy nhìn chằm chằm vào một nhóm nhỏ người chơi ở trung tâm khán phòng.

“Cứu, cứu, cứu mạng…” Một người chơi mới giọng run rẩy lẩm bẩm.

Mặt sẹo sắc mặt xấu đi, nắm chặt con dao găm trong tay, Tôn Thủ Nghĩa giơ tay lên, đưa tới trước mặt, nhắm chặt mắt rồi lại hạ tay xuống.

…Gã thực sự không thể ra tay được.

Hắn nghiến răng nhìn Tần Phi.

Trong vô thức, Tần Phi, một người chơi mới giả danh người chơi cũ, đã trở thành người dẫn đầu trong đám người chơi.

"Những gì ông ta vừa nói là quy tắc được nhắc tới trên xe buýt." Tần Phi mỉm cười gật đầu với Tôn Thủ Nghĩa.

Bọn họ phải tuân theo phong tục địa phương.

Vì vậy, họ không thể thoát khỏi bước này.

Mái tóc mềm mại của chàng trai được ánh nến phản chiếu thành màu nâu đậm tuyệt đẹp, sự ôn hoà hiện rõ trong đôi mắt trong veo, mỗi lời anh nói đều rất nghiêm túc.

Sau khi nghe Tần Phi nói, các người chơi đều im lặng.

"Nhưng..." Tôn Thủ Nghĩa cắn răng nói như đang tự an ủi bản thân: "Không phải quy tắc nào cũng nhất định đúng."

Vậy sao?

Tôn Thủ Nghĩa có lẽ sẽ không nói nhảm, như vậy trong những thế giới livestream này còn có quy tắc giả sao?

Tần Phi cũng không kiên trì thêm: "Tùy anh."

Cho dù có thể có quy tắc giả, Tần Phi cũng không nghĩ hướng dẫn viên du lịch sẽ nói dối.

Hướng dẫn viên du lịch và xe buýt chắc chắn là cùng phe. Nếu hướng dẫn viên du lịch nói dối họ, việc livestream trên xe buýt cũng sẽ không đáng tin.

Điều này có nghĩa là người chơi chưa hề gặp quy tắc nào có thể tin tưởng kể từ khi họ vào phó bản cho đến nay.

Đối với một phó bản mà hầu hết người chơi là người mới, sự sắp xếp này thật sự là hơi khắc nghiệt.

Ít nhất là trong giai đoạn này, hướng dẫn viên du lịch phải là người đáng tin cậy.

Kết luận này có thể thay đổi trong tương lai, nhưng đó là chuyện của tương lai.

Quan trọng hơn, Tần Phi chắc chắn rằng khán phòng trước mặt mình có vấn đề.

Nếu đồ ăn trên bàn là giả thì có gì để chắc chắn cảnh tượng trưởng thôn móc mắt mình là thật?

Hướng dẫn viên du lịch đứng bên cạnh Tần Phi mở to con mắt trống rỗng, nhìn cậu đầy phê phán.

Tần Phi nghiêng đầu nhìn hướng dẫn viên du lịch.

Sau đó, cậu đưa tay ra——

Ngón trỏ mảnh khảnh của cậu đâm vào hốc mắt và từ từ xoay chuyển.

Một lúc sau, một con mắt tròn trịa đầy máu vẫn còn sức sống nằm trong lòng bàn tay Tần Phi.

Khán giả trong phòng livestream đã bùng nổ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Ôi chúa ơi, người này lợi hại thật.”

“Từ khi giơ tay lên cho đến khi kết thúc chỉ...3 giây 07! Đây có phải là thời gian phá kỷ lục không?? ”

"Tôi nhớ rằng những người chơi nhanh nhất ngày trước cũng phải vật lộn về mặt tinh thần ít nhất một phút rưỡi."

"Chủ động móc mắt mình ra, đây là cái loại biếи ŧɦái gì thế??"

Tần Phi không hề tỏ ra đau đớn sau khi móc mắt.

Sau khi nhãn cầu trong tay bị tách ra khỏi hốc mắt, toàn bộ kết cấu của nó thay đổi, trở nên cứng và lạnh như đá.

Hốc mắt trái lẽ ra phải trống rỗng lại không hề thay đổi, đồng tử màu hổ phách vẫn sáng trong như cũ.

Tần Phi dùng ngón trỏ và ngón cái nhấc "nhãn cầu" của mình lên, nửa nheo mắt nhìn một cách chăm chú, giống như đang thưởng thức màu sắc của trân châu dưới ánh mặt trời.

Một lúc sau, cậu mỉm cười nói: "Không đau đâu."

Người chơi khác: "..."

Vấn đề thật sự không phải là đau hay không đau đâu đại ca!

Thấy vẻ mặt những người chơi khác xanh xao, Tần Phi cũng không giải thích thêm, đành phải đút nhãn cầu vào trong túi mình.

Cậu không hề nói quá, thực sự không hề đau chút nào.

Đôi mắt đó vốn không phải mắt của cậu. Vừa rồi, khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào hốc mắt thì giống như bị thứ gì đó hút vào, kèm theo một luồng khí lạnh lẽo.

Hành động tiếp theo thậm chí còn không phải do Tần Phi chủ động thực hiện, nó hoàn toàn giống như cậu đang xem một đoạn phim, sau đó một con mắt hoàn chỉnh xuất hiện trong tay cậu.

Đúng như Tần Phi đã nghĩ trước đó, cảnh tượng trong khán phòng quả nhiên không có thật, sau khi bỏ nhãn cầu ra, những gì Tần Phi nhìn thấy đã hoàn toàn khác so với lúc trước

Chiếc đèn pha lê trên đầu tôi dần mờ đi và biến thành một chiếc đèn giấy nhợt nhạt.

Hoa tươi và chân nến bằng đồng đã biến mất. Trên chiếc bàn gỗ cũ lốm đốm, những ngọn nến trắng đã chuyển sang màu đỏ sậm. Những giọt sáp nến rơi xuống tạo thành những bãi nhỏ màu đỏ trên góc bàn.

Và bàn đồ ăn rực rỡ muôn màu đã biến thành một bàn toàn là rác.

Đó cũng không thật sự là rác. Trên bàn chứa đầy những đĩa thịt sống màu đỏ thẫm.

Không biết đã để bao lâu, thịt sống đã ôi thiu, bốc lên mùi hôi thối. Phía trên có nhiều ruồi muỗi bay qua. Trên những miếng thịt sống có những cái bọc nhỏ, những con giòi nhỏ đang ngọ nguậy bên trong.

Eo, buồn nôn quá.

Tần Phi lại liếc nhìn hướng dẫn viên du lịch.

Trước khi bước vào khán phòng, Tần Phi dựa vào việc liên tục trò chuyện với hướng dẫn viên du lịch để tăng độ yêu thích của hắn lên 12%. Thái độ của hướng dẫn viên du lịch đối với Tần Phi rõ ràng khác hẳn với những người chơi khác.

Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn Tần Phi một chút. Khi Tần Phi hỏi hắn điều gì đó, hầu như hắn đều trả lời được một câu trong ba đến bốn câu hỏi. Thậm chí chữ trên bảng hiệu trên đầu hắn cũng đã từ (hướng dẫn viên du lịch không thích bạn, thậm chí còn muốn tát bạn một cái) biến thành (hướng dẫn viên du lịch không thích bạn).

Như thế cũng không tệ phải không?

Ít nhất là hắn không còn muốn tát cậu.

Nhưng không may, phương pháp này có lẽ có hạn mức của nó. Sau 12%, độ yêu thích đã tăng chậm hơn.