Chương 14

Mãi cho đến vừa rồi, Tần Phi là người đầu tiên móc mắt ra trước hướng dẫn viên du lịch, lúc này độ yêu thích của hắn chợt tăng vọt lên 17%.Xem ra sau này cần phải hỗ trợ công việc của hướng dẫn viên du lịch nhiều hơn mới được.

Tần Phi ngồi trước một cái bàn đầy rác, cố kìm nén mùi hôi thối, cậu cầm con mắt xoay quanh giữa các ngón tay.

Nhưng trong mắt Tiêu Tiêu và những người chơi khác chưa thực hiện nghi thức móc mắt, Tần Phi đang đùa giữn với đôi mắt mới bị móc xuống với vẻ mặt yếu ớt máu me be bét.

Cảnh tượng này quá kinh khủng đến mức có thể gây chấn thương tâm lý.

Tiêu Tiêu bị Tần Phi dọa đến rơi nước mắt, hai chữ đại lão cũng không kịp thốt ra: “Tần Phi, anh?”

“A, a, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.” Tiêu Tiêu bình tĩnh đẩy chiếc ghế dưới mông ra xa một chút, cười khan mấy tiếng: “Anh nói anh bị bệnh.”

Tần Phi: “...”

Nếu nghĩ như vậy có thể cho cậu cảm thấy hạnh phúc hơn thì cậu cứ tiếp tục.

Có lẽ bởi vì thái độ bình tĩnh của Tần Phi đã khích lệ mọi người, Tôn Thủ Nghĩa và Tiêu Tiêu giằng co một hồi, sau đókhông hẹn mà đồng loạt giơ tay lên.

Rồi sau đó.

Người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...

Đây có lẽ là màn “móc mắt” mượt nhất trong số phó bản Tương Tây mà khán giả trong phòng livestream được xem.

Sau khi gỡ con ngươi xuống, các người chơi khác đều có vẻ hơi giật mình, cảnh tượng trước mắt làm họ không kịp thích ứng.

Những vòng hoa giấy được đặt ở bốn góc lễ đường và ở một góc phòng, những tấm rèm cũ kỹ đang tung bay trong gió.

Nhìn kỹ lại, rèm cửa sổ phía sau vẫn chưa mở ra, khung cửa sổ bằng gỗ đóng kín đã bị dán tiền giấy vào, thậm chí các vết nứt trên cửa sổ cũng được dán kín.

Trên bức tường đối diện với ghế chính của bàn ăn có treo một bức tranh lớn đầy màu sắc, vẽ một người đàn ông mặc áo choàng dài.

Nhớ tới lời cảnh cáo của hướng dẫn viên du lịch: “Không thể nhìn thẳng vào mắt của bức tượng”, Tần Phi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Giống như đồ ăn trên bàn, bức tranh treo tường dường như có ma lực thu hút sự chú ý của người chơi như một lỗ đen và nuốt chửng toàn bộ sự chú ý của họ.

“Đừng nhìn!” Tôn Thủ Nghĩa lấy tay che mắt, thấp giọng hét lên.

Một số người mới đến nhìn về phía bức tranh gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.

Nhưng vẫn quá muộn, có hai người đôi mắt đã dán chặt vào bức tranh treo tường, cho đến khi người chơi bên cạnh đưa tay ra lay mạnh thì họ mới quay đi với vẻ mặt đờ đẫn.

Tần Phi bắt trước động tác của dân làng, cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn nhỏ trước mặt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.

Những bức tranh và vòng hoa giấy được đặt cạnh nhau, cùng với bầu không khí u ám trong phòng, khiến lễ đường một chút cũng không giống lễ đường, ngược lại giống như… Một tòa linh đường khổng lồ.

Ở cuối lễ đường, trưởng làng đứng ở trước tượng thần ngâm nga một bài hát không thể nghe rõ, giai điệu nhẹ nhàng mà quỷ dị.

Bữa tiệc cứ thế diễn ra.

Nhìn thấy dân làng đều im lặng, những người chơi cũng đè nén sự khó chịu, an tĩnh lại.

Ngoại trừ Vương Thuận.

Thời gian trôi qua, Vương Thuận đã hoàn toàn mất đi thần trí, không còn có thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc nhai và nuốt.

Thịt sống tỏa ra mùi hôi thối từng miếng từng miếng bị Vương Thuận nuốt vào bụng ruồi vây quanh hắn chi chít, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc không thể tiêu tan.

Thịt mỡ sống đỏ trắng bị hắn cắn xé thành từng miếng, nước trong suốt màu đỏ thẫm chảy ra từ khóe miệng nhỏ xuống bàn.

Hai người ngồi gần Vương Thuận bắt đầu nôn ói không ngừng, âm thanh nôn mửa dữ dội kèm theo mùi thối, dạ dày của mọi người đều đảo lộn.

Chỉ có Tần Phi vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có thể bình tĩnh nói với hướng dẫn viên du lịch: “Đồ ăn rất ngon.”

Tiêu Tiêu ngồi đối diện Vương Thuận, bị ảnh hưởng trực tiếp, sắc mặt biến thành màu gan heo: “Tần… oẹ! Đại lão oẹ oẹ oẹ, ghê quá.”

Có bản lĩnh luyện mở to mắt nói dối, Tần Phi tuyệt đối không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Tiêu Tiêu hãi liếc nhìn Vương Thuận, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Vương Thuận đã sớm không còn nghe được người khác nói gì, tất nhiên, hắn cũng không chạm vào hai mắt của mình.

Ngay từ khi bước vào lễ đường, Vương Thuận đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào đống thức ăn trên bàn, thịt thối rữa giống như một bữa tiệc thượng hạng. Vẻ mặt hắn điên cuồng, bát đĩa trước mặt đã sớm bị hắn hất sang một bên. Hắn ăn rất nhiều, thở hổn hển như dã thú.

Tiêu Tiêu nhịn không được quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Anh ta ăn nhiều quá.”

Hắn đã ăn quá nhiều rồi, bằng mắt thường cũng thấy bụng to lên mấy vòng.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, cứ tiếp tục như vậy, Vương Thuận sớm muộn gì cũng bị no chết.

“Anh ta...” Một người chơi vừa bị bộ dáng Vương Thuận dọa sợ, nhìn về phía người chơi lâu năm gần nhất cầu cứu.

Người chơi lâu năm với vẻ mặt lạnh lùng, lời ít ý nhiều nói: “Đừng để ý.”

Biểu hiện hôm nay của Vương Thuận rõ ràng cho thấy hắn đang bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, giá trị SAN của hắn đã giảm xuống dưới điểm giới hạn.

Trong trường hợp này, muốn để hắn tự mình hồi phục đã chuyện không thể nào, chỉ có thể chờ đợi cái chết.

Tôn Thủ Nghĩa nhìn Vương Thuận đã mất đi lý trí, cau mày nói: “Tinh thần miễn dịch của anh ta chắc chắn rất thấp, cho dù có thể chống đỡ qua ải này, cũng…”

Cũng không có khả năng sống sót trong những lúc nguy cấp sau này.

Chết, đối với Vương Thuận mà nói đã là cái kết được định trước.

Người mới cả người run lên, nét mặt lộ ra vẻ không đành lòng, cưỡng ép chính mình quay mặt đi.

Vương Thuận ăn uống điên, dần dần phồng lên cuồng giống như một quả bóng bay, mỡ trên người phồng lên từng lớp, cả người phình to, thậm chí ngồi không vừa chiếc ghế.

Hắn chỉ có thể một cước đá cái ghế văng ra xa, lắc lư cơ thể cao lớn của mình đứng dậy tại chỗ.

Mặc dù vậy, Vương Thuận vẫn không dừng lại động tác ăn uống.

Quần áo trên người hắn bị xé thành từng mảnh, da cũng ngày càng trong suốt.

Cơ thể hắn trở nên lớn hơn, càng ngày càng lớn.

Những người ở hai bên nhận ra điều gì đó, không quan tâm đến những thứ khác, họ vội vàng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Chỉ là đã quá muộn.