Chương 26

Những cái đó là cách mà các bang hội lớn kiểm soát điểm, chính là để người của họ liên tục đổi điểm lấy những vật phẩm khác. Miễn là điểm tích lũy không bao giờ đạt đến giai đoạn tích lũy tiếp theo, người chơi có thể dừng lại ở thế giới cấp độ thấp.

Tần Phi khó hiểu: "Còn có thể như vậy sao?"

Hệ thống sẽ không can thiệp loại hành vi này à? Ở trong một thế giới cấp thấp trong thời gian dài nghe có vẻ như có thể dễ dàng phá hủy sự cân bằng giữa những người chơi.

Tiêu Tiêu lắc đầu: “Người bình thường đương nhiên không làm được, nhưng Săn Đầu của công hội thì lại khác.”

Nếu muốn trở thành Săn Đầu chính thức của công hội, cần phải trình báo thông qua công hội và sau đó nhận được giấy chứng nhận đủ điều kiện do hệ thống tại công hội cấp.

Nếu người chơi chưa trở thành Săn Đầu chính thức của công hội mà ở lại thế giới cấp thấp, một khi bị hệ thống phát hiện, trăm phần trăm sẽ bị ném vào thế giới trừng phạt.

Tiêu Tiêu: "Không ai muốn tiến vào thế giới trừng phạt. Loại thế giới đó có thể nói là thập tử vô sinh."

“Hơn nữa.” Vẻ mặt của Tiêu Tiêu có chút quái dị: “Ngoại trừ những Săn Đầu, không ai muốn ở lại thế giới cấp thấp cả.”

Tần Phi còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng Tiêu Tiêu lại chuyển sang nói về công hội Hắc Vũ.

Trong giọng điệu của cậu ấy có chút khao khát: “Công hội Hắc Vũ là một trong bốn bang hội lớn trong thế giới quy tắc. Hầu hết các thành viên chính của bang hội đều hoạt động ở thế giới cấp B trở lên, và một vài thành viên cốt cán đã sớm tiến vào thế giới cấp S."

Là công hội danh nghĩa dưới tên Hắc Vũ, phạm vi thế lực của công hội chủ yếu đến thế giới cấp C.

Trình Tùng giờ đây dường như là Săn Đầu của Thiện Đường.

Tần Phi nghe hiểu, nhưng vẫn có một số điều cậu chưa rõ lắm.

"Vì sao hắn lại coi trọng..." Tần Phi mím môi, lông mi dài khó hiểu mà chớp chớp, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nghi hoặc.

Tiêu Tiêu sửng sốt: "Ý của anh là?"

Tần Phi nhìn cậu ta, chớp chớp mắt, chỉ vào chính mình.

Cậu kém hơn tên mặt sẹo ở chỗ nào? Tại sao Săn Đầu của công hội chết tiệt kia lại coi trọng hắn ta như vậy?

Bạn học Tiểu Tần lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối vì sự mù quáng của Trình Tùng.

Tiêu Tiêu: "..."

Không cần phải thể hiện tâm hiếu thắng ở chuyện không ai hiểu nổi như vậy được chứ!

Tiêu Tiểu kìm nén khóe miệng đang run rẩy: "Anh là người chơi lâu năm, cho dù Trình Tùng có coi trọng anh cũng sẽ không trực tiếp đến tìm anh như thế này."

Ở đâu có con người, ở đó có quan hệ xã giao. Mạng lưới xã giao đằng sau những người chơi lâu năm rất phức tạp. Công hội có thể thu nhận loại người nào và không thu nhận loại người nào, tất cả những điều này đều phải được xem xét.

Nói một cách đơn giản, các công hội thường có biện pháp dự phòng trước khi chiêu mộ những người chơi lâu năm.

Thì ra là thế!

Tần Phi hài lòng gật đầu khi biết Trình Tùng tìm cậu không phải là vì cho rằng cậu thua kém tên mặt sạo mà là do bị kỹ năng lừa gạt siêu phàm của cậu đánh lừa.

Nhưng sắc mặt Tiêu Tiêu vẫn có vẻ phức tạp, nhíu mày, vẫn chưa hề thả lỏng.

Đúng như những gì Tần Phi hỏi vừa rồi, sự hiện diện của những người chơi Săn Đầu chắc chắn đã phá hủy sự cân bằng giữa những người chơi khác trong buổi livestream.

Vì Trình Tùng là một Săn Đầu, nên hắn phải có nhiều kinh nghiệm trong livestream hơn bất kỳ ai khác. Có một người chơi như Trình Tùng làm đồng đội quả thực là rất tốt, nhưng nếu hắn có ý đồ xấu nào đó thì sao…

Phải biết rằng, trong thế giới quy tắc, một số người dựa vào sức mạnh của mình ở các phó bản la hét lãnh đạo, mặt khác, họ coi những người chơi không mạnh bằng mình như nô ɭệ.

Nếu Trình Tùng là người như vậy, mấy ngày tới có lẽ bọn họ sẽ không được vui vẻ gì.

So với Tiêu Tiêu đang lo lắng sốt ruột, Tần Phi lạc quan hơn nhiều.

Nghe Tiêu Tiêu thì thầm lo lắng trong lòng, thanh niên thản nhiên cười, vẻ mặt rất thoải mái: “Tôi nghĩ hắn ta không phải loại người thích tìm đến phiền toái.”

Tiêu Tiêu giật mình: "Làm sao anh biết được?"

Tần Phi tất nhiên có logic của mình. Trình Tùng đã im lặng kể từ khi bắt đầu livestream. Theo Tiêu Tiêu, hắn chắc chắn là người mạnh nhất trong phó bản này, nhưng Trình Tùng từ đầu đến cuối đều không hề thể hiện ra, có vẻ chỉ muốn âm thầm hành sự.

Khi nói chuyện và nhìn mọi người, lông mày hắn cụp xuống và giọng nói trầm thấp, đó là dấu hiệu của tính cách bảo thủ và dè dặt.

Ngoài những thứ này, Tần Phi ít nhiều có thể phân tích một số thông tin từ tư thế của hắn ta trong một số hành động, biểu cảm trên khuôn mặt và cách hắn ta nhìn mọi người.

Những chuyện này nếu như muốn giải thích, tất nhiên sẽ liên quan đến rất nhiều thuật ngữ tâm lý chuyên nghiệp, Tần Phi không muốn phí lời, dứt khoát nói: "Từ tướng mạo có thể nhìn ra được."

Cậu có nói dối không? Không.

Chỉ là tướng mạo này không có ý nghĩa lắm, tin rằng cổ nhân Trung Hoa sẽ không ngại kết hợp một vài thông tin hiện đại hơn vào hệ thống kiến thức của họ.

Phải, chính là như vậy.

Tiêu Tiêu: "..."

Tiêu Tiêu: "???"

Sao lại thế được? Xem tướng mạo không phải là chuyên môn của cậu ấy sao? Nhưng tại sao cậu ấy lại không nhìn thấy gì cả?

Người bạn đạo sĩ của Tần Phi lại một lần nữa rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Tuy nhiên, mặc dù Tiêu Tiêu cho rằng những gì Tần Phi nói là vô nghĩa, nhưng sâu trong lòng cậu ấy vẫn không hiểu tại sao lại bị thuyết phục.

Tần Phi thật sự có loại ma lực đó, không biết có phải bởi vì mỗi lần nói chuyện, thần thái cậu đều quá nghiêm túc hay không, cho dù nói ra những lời thái quá như vậy, mọi người cũng không khỏi nghĩ: "Những điều cậu nói có lẽ là sự thật."

Không có dấu ngoặc kép thì đừng thêm zô nhé

Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn về phía sau.

Tên mặt sẹo đang nghiêng đầu thì thầm điều gì đó với Trình Tùng, hắn ta vừa nói vừa ngước mắt lên đánh giá Tần Phi, trên mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Thấy Tần Phi và Tiêu Tiêu nhìn sang, hắn đột nhiên cao giọng hỏi Trình Tùng như thể cố tình chứng minh với Tần Phi: “Nếu tôi tham gia thì...”

Với giọng điệu kéo dài có chủ ý, tên mặt sẹo không hề cố gắng che giấu ý đồ xấu của mình. Trình Tùng không trả lời, lắc đầu cảnh cáo tên mặt sẹo: “Đừng làm chuyện dư thừa.”

Tiêu Tiêu thấy vậy không khỏi nhướng mày, nhìn dáng vẻ kia xem ra là bị Tần Phi nói trúng rồi?

Mỗi người chơi đều có suy nghĩ riêng, nhưng đều đang nỗ lực tiến về phía trước trên con đường bị sương mù dày đặc che phủ. Vừa rồi ở nghĩa trang, đường đi tựa như cũng chẳng xa lắm, nhưng khi đã bắt đầu đi bộ, sau một lúc lâu vẫn chưa thể đến được đích.