Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khống Chế Nhân Tâm [Vô Hạn]

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Phi tiến lên nửa bước, mỉm cười nói ra thân phận được phó bản ban cho: "Chào ông, chúng cháu là khách du lịch tới thăm làng."

Tiêu Tiêu đứng sau lưng Tần Phi, hiện tại đối với sự liều lĩnh của Tần lão đại… À không, hẳn phải là dũng cảm và quyết đoán, cậu ấy đã có sự hiểu biết thấu đáo, thậm chí trong nội tâm cũng chẳng có bất kỳ gợn sóng nào.

Ông lão đó đảo mắt nhìn qua lần lượt những người chơi: "Ồ" .

Thật khiến người ta không biết phải trả lời thế nào.

Trong lúc nhất thời, những người chơi khác đều không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ có Tần Phi vẫn như cũ, sắc mặt không thay đổi, giọng điệu nhẹ nhàng lại quen thuộc: "Ông lão, nhà của ông thật đẹp quá"

Tần Phi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở ngôi nhà thôn bình thường kia, bên trái bên phải trông không có gì khác biệt.

"Cháu cảm thấy nhà của lão có vẻ đẹp độc đáo nhất cái làng Thủ m này rồi đấy". Cậu cảm thán tự đáy lòng.

Trong đại sảnh livestream, mỗi lời Tần Phi nói ra đều có thể khiến người ta bật cười.

"À không phải, tại sao chủ phòng mở miệng nói câu đó được hay vậy?"

"Đẹp cái rắm, cửa gần như bị mốc rồi, hahaha!"

“Trên các vết nứt đều có màu đen, cây cầu chỗ tôi ở còn mới hơn ngôi nhà này.”

"Tôi muốn gọi cậu ấy là người đầu tiên trợn mắt nói dối trong thế giới quy tắc này."

Tần Phi không biết rằng ở phía bên kia bức màn ánh sáng, có một đám người đang thẩm phán lương tâm của cậu. Cậu lẳng lặng đứng ở nơi đó với vẻ mặt thuần khiết, hệt như một du khách trẻ tuổi ngây ngốc.

Ông lão kia nhìn cậu, mặt không chút biểu cảm

Tần Phi cố gắng nói ra những lời muốn nói: "Đi đường nửa ngày chúng cháu cũng mệt mỏi, liệu có thể tiến vào nhà lão ngồi được không."

"Uống một tách trà thôi ạ."

Cậu trai trẻ lại mang bộ dạng ngoan ngoãn quen thuộc, dường như người đứng đối diện không phải là một NPC mà cậu chưa từng gặp trong một phó bản xa lạ, mà là người chú tầng dưới của khu chung cư đã chứng kiến cậu lớn lên từ khi còn nhỏ.

Tiêu Tiêu: "..."

Tiêu Tiêu sai rồi, thực sự sai rồi, người này mặt dày thực sự, mỗi lần đều có thể thành công thay đổi nhân sinh quan của cậu ấy.

Không biết mặt Tần Phi có đủ dày để làm thay đổi suy nghĩ của người khác hay không, thế nhưng ông lão kia đã thực sự đồng ý.

"Được." Ông lão gật đầu, nửa miệng cười, đưa các người chơi bước vào cánh cửa.

...

Đây là lần đầu tiên các người chơi bước vào nhà của một dân làng trong thôn. Tuy rằng bên ngoài là ban ngày nhưng trong nhà lại tối tăm như thể đêm muộn. Không khí ẩm ướt như thể nước sẽ nhỏ giọt bất cứ lúc nào, không gian nhỏ hẹp và u ám, lạnh lẽo tựa một hầm băng.

Mọi người nhíu mày, thận trọng mà bước vào nhà, lén nhìn cách bài trí trong phòng.

Hiện ra trước mắt họ chính là một ngôi nhà nông thôn rất bình thường, ngôi nhà kết cấu bằng gỗ mang đặc trưng vùng miền không khác gì những ngôi nhà khác trong thôn.

Trong phòng hỗn độn chất đống các loại tạp vật, lấp đầy mọi ngóc ngách, điều đó tạo cho người ta một cảm giác chán nản không thể giải thích.

Tần Phi chậm rãi di chuyển giữa đống đổ nát, sợ bản thân không cẩn thận sẽ vô tình đá phải thứ gì đó.

"Ngồi đi." Ông lão nói, giọng nói trầm khàn vang vọng trong căn phòng.

Ông ta rót một chén nước đưa cho Tần Phi, hoàn toàn làm lơ những người khác, cũng không hề có ý muốn chiêu đãi bọn họ.

Tần Phi nhận lấy ly, khẽ chạm môi vào.

Là nước trà bình thường.

Những người chơi khác đều bất lực, co ro ở cửa. Không phải bọn họ không muốn ngồi, mà là bởi vì trong phòng không có chỗ, lão nhân cũng không thèm để ý tới, thậm chí còn không thèm liếc mắt tới bọn họ.

Trong mắt ông ta, dường như chỉ có một mình Tần Phi tồn tại.

Chiếc đồng hồ treo ở góc phòng xoay tròn, kêu tích tắc tích tắc. Một lúc sau, Trình Tùng bị ép ra cửa, không nhịn được đã lên tiếng trước: “Ông lão, trên cửa nhà ông treo...?"

Nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để nói, hắn dừng lại một chút rồi lại tiếp tục: "Tại sao nó lại khác với màu cửa của những ngôi nhà khác?"

Ông lão liếc nhìn Trình Tùng một cái, rồi lại phớt lờ hắn.

Trong sự im lặng ngượng ngùng, Tần Phi tiến lên một bước, nói: "Ông ơi?"

Rõ ràng Tần Phi cũng chẳng nói điều gì dư thừa, nhưng NPC đang giả điếc lại lập tức lên tiếng: "Ba tháng trước, đứa cháu gái nhỏ nhà ta đã chết vì bệnh."

Lão nhìn Tần Phi, trong đôi mắt đυ.c ngầu tràn đầy cảm xúc khó hiểu.

Lời này nói có chút không đầu không đuôi, nhưng Tần phi lại lập tức hiểu được.

Cậu nhẹ giọng "ồ" một tiếng, đôi mắt màu hổ phách lộ ra vẻ tiếc nuối từ tận đáy lòng: "Xin chia buồn."

Vẻ mặt NPC trở lên thoải mái hơn, gật gật đầu.

Cảnh tượng này khiến những khán giả đang xem trực tiếp thực sự choáng váng.

"Nể phục quá, các phó bản NPC đều phá lệ mà thiên vị mặt dày sao!”

"Nhân tiện, lão làm nghề gì thế? Trước kia tôi chưa từng gặp qua"

"Đây không phải là điều vô nghĩa sao? Rất ít người cố gắng giải quyết bí mật của phó bản cấp thấp. Trước, có vài streamer cũng đã đến đây nhưng chưa bao giờ thực hiện nhiệm vụ chuyển đồ đến điện thờ, chứ đừng nói đến nhiệm vụ chi nhánh của dân làng"

"Rốt cuộc tên Tần Phi này có lai lịch như thế nào vậy? Tại sao mỗi bước đi đều không đi theo con đường bình thường."

Chỉ có bản thân Tần Phi mới biết, nguyên nhân thực sự khiến NPC khách sáo với cậu như vậy có thể là do kỹ năng thiên phú của cậu.

Cậu đã mơ hồ cảm thấy được, cho dù đã ghi rõ không thể công lược, nhưng các NPC vẫn khoan dung với cậu hơn những người khác.

“Nếu trong vòng một năm trong nhà có người mới chết, cần phải treo một dây tiền giấy đỏ dưới mái hiên.” Ông lão NPC mở miệng một lần nữa.

Giọng nói của ông ta kỳ quái thất thường, khiến không gian chật hẹp này trở nên lạnh lẽo.

Đang nói chuyện, ông lão đứng dậy, đi đến cửa sổ bên kia, giơ tay mở ra cửa sổ.

Khung cửa sổ bằng gỗ va vào mép tường, phát ra tiếng vang nhẹ.

Tấn Phi thuận theo nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại.

Phía cửa sổ đối diện trong con hẻm, nhà nào cũng vậy, những dây tiền giấy đỏ đều treo dưới mái hiên.

Ánh mắt Tần Phi khẽ lay động, nhưng thần sắc bất biến, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Những người này..."

"Phải." Ông lão xoay người lại, đối mặt với những người chơi ở cửa, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.
« Chương TrướcChương Tiếp »