Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khống Chế Nhân Tâm [Vô Hạn]

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Phi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính.

Tần Phi không cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không biết vì cái gì, càng đến gần từ đường, tim của cậu đập càng nhanh.

Trong bóng tối, mọi người phảng phất có thể cảm giác được, có thứ gì đó đang ngủ đông ngay sau cánh cửa, chờ đợi thời cơ tấn công.

Tiêu Tiêu nổi da gà khắp người, cắn răng thấp giọng mắng: “Đệt, nơi này rốt cuộc có cái quỷ gì, giá trị SAN của bố mày sao lại giảm xuống xoành xoạch thế này.”

Dù lộ trình chỉ có vài bước chân, giá trị SAN của Tiêu Tiêu đã giảm từ 68 xuống còn 62.

Một khi giá trị SAN thấp hơn 40, người chơi sẽ bị ảo giác và choáng váng trong thời gian dài, còn khi giá trị SAN thấp hơn 20, người chơi sẽ ngay lập tức mất đi toàn bộ ý thức, bị thế giới phó bản điều khiển, đến cuối cùng thì trở thành một phần của nó, hoàn toàn không có cách quay trở lại hiện thực.

Những người chơi có giá trị SAN đột nhiên bị giảm đều cảm thấy rùng mình, chỉ có Tần Phi sắc mặt bình thường, Trình Tùng đi bên cạnh Tần Phi thấy vậy không khỏi dùng ánh mắt mang suy nghĩ sâu xa nhìn về phía cậu.

Trải qua mấy vòng chơi, giá trị SAN của cậu đã tăng đến 120+, hơn nữa hoàn toàn không bị giảm xuống. Tần Phi tỏ vẻ “...”.

Cậu mỉm cười, không biết nên nói cái gì mới tốt. :)

Dựa theo lời nói của hướng dẫn viên du lịch đang đi về phía trước, sau mọi người vào từ đường liền trực tiếp quẹo phải, nơi đó có một gian nhà chính, là nơi chuyên dùng làm văn phòng của trưởng làng.

Trưởng làng đang ở trong văn phòng, trên gương mặt già nua phủ kín râu, làn da khô khốc như một cái cây hàng năm không được phơi nắng.

Trong nháy mắt nhìn thấy trưởng làng, mặt Tiêu Tiêu không nhịn được mà ngăn lại.

“Hiện giờ, em cảm thấy khá hoảng sợ khi thấy ông ta.” Cậu ấy hạ giọng nói với Tần Phi.

Tần Phi lại ý thức được một sự việc kỳ lạ khác.

Từ lúc bắt đầu vào làng hôm qua, những dân làng người chơi gặp qua đều là mấy ông lão hay bà lão, cho dù là người trẻ nhất thì trông cũng ít nhất bốn mươi, năm mươi tuổi, mà trẻ con cùng em bé thì lại chưa từng nhìn thấy.

- Ngoại trừ tấm ảnh chụp cảnh bên ngoài cậu vừa xem qua ở ngôi nhà đặc biệt kia.

Tần Phi lâm vào suy tư.

Cậu đi đến trước mặt trưởng làng, sắc mặt khiêm tốn mà đưa quyển sổ trong tay ra, nói: “Xin chào trưởng làng, đây là sổ hướng dẫn du lịch ông kêu chúng cháu đưa tới.”

Nghe được ý đồ đến đây của Tần Phi, trưởng làng tùy ý gật gật đầu, chỉ kệ sách sau lưng, bảo: “Đặt ở nơi đó đi.”

Cái kệ này ước chừng là trưởng làng cố ý dùng để lưu trữ các tài liệu liên quan để gửi đến khách du lịch, Tần Phi nhìn sát vào, thấy bên trên đặt không ít sách cùng tài liệu, chỉ là mấy thứ kia tựa như đã lâu không có ai lật xem, chúng đều bị tích một lớp bụi dày..

Dựa vào kệ sách để che giấu, Tần Phi lén quan sát căn phòng diện tích chưa tới 15 mét vuông này.

Nơi đây thật sự quá nhỏ, chỉ cần nhìn vài lần đã đủ để bao quát trong mắt toàn bộ cảnh tượng trong phòng, gồm một giá sách, một bàn làm việc, hai cái kệ sách được xếp dựa vào tường, toàn bộ đồ vật trong phòng chỉ có bấy nhiêu..

Căn phòng không có cửa sổ, khi mọi người tới cửa cũng không mở, toàn bộ phòng đều là giấy cũ cùng mùi của tro bụi, Tần Phi hít hít cái mũi, cố nén cảm giác muốn hắt hơi của mình.

Hai cái kệ sách trong phòng phân ra một cái để đựng tin tức trong thôn, cái còn lại đựng mớ tài liệu về du lịch.

Kỳ quái là, sổ hướng dẫn du lịch mỗi năm đều có thay đổi, dựa theo thời gian trên bìa sổ, thời gian ở phó bản này cùng thời gian ngoài hiện thực giống hệt nhau, hiện tại đều là tháng 7 năm 2022, nhưng sách báo có liên quan đến tin tức của làng này trên kệ còn lại chỉ có từ năm 1970 đổ về trước.

50 năm.

Làng này đã hơn 50 năm không có một mẩu tin tức mới.

Thấy Tần Phi đã đứng lại trước kệ sách hồi lâu, điều này dường như khiến cho trưởng làng hoài nghi, ông ta liền đứng lên, tiến đến trước mặt Tần Phi.

“Cậu đang xem cái gì vậy?” Cặp mắt vẩn đυ.c kia yên lặng nhìn thẳng vào mắt của Tần Phi, giống như là muốn thông qua đôi mắt ấy thăm dò ra suy nghĩ sâu nhất trong lòng cậu.

Tần Phi tựa hồ thập phần tùy ý mà mở miệng nói: “A, không có gì.”

Thanh niên rũ mắt, một lần nữa nâng lên khuôn mặt đã điều chỉnh tốt biểu tình, giờ đây, bất cứ người nào nhìn thấy, đều cảm thấy đây chỉ là một du khách tràn ngập sự tò mò đối với hoàn cảnh xung quanh.

Cậu quơ quơ quyển sách trong tay: “Thấy quyển sách này có vẻ hay nên cháu cầm lên xem một cái.”

Trưởng làng đảo mắt nhìn qua những tấm ảnh được chụp trên tạp chí.

Sắc mặt ông thả lỏng đôi chút, gật gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì mọi người đi về đi.”

Tần Phi hỏi ông: “Chúng cháu có thể tham quan trong từ đường không?”

Ông lão cười cười, thoạt nhìn hiền lành lại thân thiện, lại một lần nữa nói ra lời kịch kinh điển kia: “Rốt cuộc mọi người tới cũng tới rồi - đương nhiên là được, nếu không tiện thì thôi.”

Trưởng làng nhìn chằm chằm Tần Phi, trong ánh mắt ẩn chứa sự đánh giá không hề che giấu.

Nó là loại ánh mắt mang theo sự đánh giá rất khó miêu tả, có chút giống việc đánh giá một miếng thịt ở chợ, đang xem xét miếng thịt này ngon hay không ngon, tự hỏi có đáng giá với số tiền mình bỏ ra mua không.

Sau một lúc lâu, ông ta rốt cuộc cũng mở miệng: “Có thể.”

“Mọi người có thể tùy tiện dạo quanh, từ đường trong làng cũng không cấm người ngoài đi vào.” Trưởng làng nhấn mạnh hai chữ “Người ngoài”, sau đó dời chủ đề nói: “Người đi du lịch đến làng Thủ m đều là khách quý của chúng ta, đương nhiên là muốn đi nơi nào đều có thể.”

“Tuy nhiên.” Ông lão nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Từ đường có nhiều đồ linh tinh hỗn độn, có chút đồ vật năm xưa của lão cũng để bên trong, khi các vị khách quý tham quan cần cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng làm loạn vị trí đồ vật trong từ đường.”

Tần Phi gật gật đầu.

Mặt sẹo đột nhiên hỏi: “Lỡ đυ.ng rớt sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nói ra một câu, những người chơi có mặt tại phòng lập tức đồng loạt nhìn về phía hắn.

Trình Tùng nhăn mày không vui, tên mặt sẹo đó lại không quan tâm, bướng bỉnh mà nhìn trưởng làng.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, trưởng làng bỗng nhiên nhếch miệng cười, răng lợi bị tẩu thuốc phiện xông đến ố vàng nhìn qua có loại cảm giác hư thối quái dị.

“Anh có thể thử xem.” Trưởng làng chậm rãi mở miệng, trong giọng nói còn ẩn chút chờ mong: “Thử xem, anh sẽ biết.”

“…”

“Đệt, mẹ nó ai muốn thử chứ.” Sau khi rời khỏi văn phòng của trưởng làng, Tiêu Tiêu vừa đi về phía trước vừa nói, khi nói còn không quên quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn mặt sẹo một cái bén như dao, ngữ khí hung thần ác sát, ngập tràn sự công kích.
« Chương TrướcChương Tiếp »