Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khống Chế Nhân Tâm [Vô Hạn]

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khuôn mặt tên mặt sẹo không cảm xúc, cũng không nhìn Tiêu Tiêu, cũng không trả lời, như thể hoàn toàn coi cậu ấy như không khí.“Được rồi được rồi.” Tôn Thủ Nghĩa bắt đầu giảng hoà: “Chúng ta thương lượng trước một chút xem chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ.”

Diện tích từ đường rất lớn, mà chỉ có tổng cộng 7 người chơi, bọn họ quyết định thăm dò từ đường, nhân tiện buộc phải chia nhóm để hành động, nếu không sẽ không biết còn phải hao tốn biết bao nhiêu thời gian ở trên đây nữa.

Mọi người sau khi bàn bạc một chút liền quyết định chia hai người thành một nhóm, Tần Phi và Tiêu Tiêu một nhóm, mặt sẹo và Trình Tùng một nhóm, Tôn Thủ Nghĩa và hai nữ sinh một nhóm.

Trưởng làng không cho người chơi bản đồ, mấy nhóm người đành phải căn cứ vào cảm giác của riêng mình mà tuỳ ý chọn hướng, hẹn nửa giờ sau gặp lại ở trước phòng làm việc của trưởng làng.

Tần Phi và Tiêu Tiêu đi dọc theo hành lang ở trung tâm thẳng về phía trước.

Con đường này là do Tiêu Tiêu ném ba đồng tiền nhỏ mà ra, nghe nói là có khả năng mang tin tức then chốt nhất.

Tần Phi vừa đi, vừa quan sát cảnh vật xung quanh toà từ đường.

Ánh sáng mờ ảo khiến nơi đây có vẻ cực kỳ u ám, hành lang hẹp dài mà tịch mịch, cấu trúc bên trong Từ đường phức tạp, đường phân nhánh đếm mãi không hết, hành lang và hành lang lẫn lộn với nhau, như những cái mạng nhện dính dính.

Cũ nát, là ấn tượng đầu tiên khi người ta bước vào toà Từ đường này.

Xà ngang bằng gỗ trên đỉnh đầu đã sớm bị phong hóa loang lổ, một bên cánh cửa của hành lang đều đã cũ kỹ đến tróc sơn, phía trên rải rác những vết nứt dài nhỏ, giống như dấu vết của một thứ gì đó cào qua.

Bốn phía đều trôi nổi những mùi gỗ ẩm ướt nấm mốc, nồng nặc đến chết người, ở nơi không có không khí lưu thông nên nó xộc thẳng vào mũi, làm cho người ta không thể không lo lắng, liệu rằng lá phổi của mình cũng sẽ giống như cái Từ đường này, mọc đầy nấm mốc và rong rêu ở mọi ngóc ngách.

“Ở đây trông có vẻ u ám thế nào ấy.” Bả vai của Tiêu Tiêu hơi co lại, cậu ấy quan sát cảnh vật bốn phía xung quanh, hạ giọng nói.

Để tránh vi phạm quy tắc “Sáng không đi đôi” mà hướng dẫn viên đưa ra từ đầu, cậu ấy và Tần Phi cách nhau xa cả nửa cái hành lang, cơn gió lạnh lẽo thổi giữa hai người, làm cho da đầu của Tiêu Tiêu tê dại, cứ lo lắng rằng một giây sau sẽ có thứ gì đó chui ra từ trong bóng tối của Từ đường.

Tần Phi lại không để bụng: “Phó bản này có chỗ nào mà không u ám đâu?”

Cậu một chút cũng không sợ.

Tiêu Tiêu: “...”

Nói cũng đúng.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phi.

Cách đó không xa, thanh niên quần áo mỏng mang đang cúi đầu kiểm tra vết cào trên ván cửa. Ánh sáng của hành lang lờ mờ, phác hoạ thân hình của cậu thành một bóng người, đường cong của cằm hiện ra rõ ràng mà mượt mà, ánh mắt chăm chú bình thản.

Không biết thế nào, chỉ cần nhìn dáng vẻ không hề bận tâm này của Tần Phi, trong lòng Tiêu Tiêu an tâm hơn rất nhiều.

Sau đó cậu ấy cũng cúi người, cùng Tần Phi bắt đầu quan sát những dấu vết còn sót lại trên cánh cửa.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, Tần Phi cảm thấy có gì đó không đúng.

Quá yên tĩnh.

– Không phải chỉ là từ đường, mà cả Tiêu Tiêu.

Mặc dù chỉ mới quen Tiêu Tiêu được một ngày, nhưng Tần Phi đã thăm dò kỹ càng tính cách của cậu ấy, cái miệng không thể ngưng được hai phút.

Không đúng.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Tần Phi quay phắc lại, sau lưng chỉ còn lại một cái hành lang trống rỗng.

Nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.



Tim Lăng Na đập mạnh, chạy cực nhanh trên hành lang.

10 phút trước, cô ấy bất ngờ thất lạc Tôn Thủ Nghĩa và Lưu Tư Tư ở chỗ giếng trời của từ đường.

Vô cùng kỳ lạ, đó rõ ràng là một mảnh đất trống, thứ duy nhất có thể che được tầm nhìn, cũng chẳng qua là đám cỏ dại chưa qua đầu gối dưới chân.

Nhưng chỉ cần khom lưng buộc dây giày, khi Lăng Na ngẩng đầu lên, trước mắt dĩ nhiên đã không còn ai.

Mọi thứ đều diễn ra mà không hề có báo trước, Lăng Na hoảng sợ lẫn lộn, hoàn toàn không biết vấn đề ở chỗ nào.

Trước tình huống hiện tại, hiển nhiên không thích hợp để đi tiếp tục đi thăm dò chỗ sâu của phó bản một mình, Lăng Na chỉ có thể hết sức giữ bình tĩnh, cảnh giác quay về.

Giếng trời của làng nằm cách văn phòng cũ không xa, đi không bao lâu liền có thể trông thấy ở xa xa con đường đã từng đi qua, điều này khiến trái tim Lăng Na phần nào được thả lỏng một chút.

Tiếp tục đi, cô ấy chỉ cần lặng lặng đến trước cửa phòng làm việc của trưởng làng, chờ những người khác xuất hiện là được.

Nếu nửa giờ sau vẫn chưa có người nào đến, cô ấy sẽ nghĩ đến phương pháp khác.

Lăng Na nghĩ như vậy, bước qua cánh cửa dưới chân mình.

Tuy nhiên, một giây sau, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Điểm cuối con đường lại không thấy đâu nữa, thay vào đó xuất hiện trước mắt cô ấy, là một hành lang lạ lẫm mà Lăng Na chưa từng nhìn thấy.

Bên trái hành lang một loạt cánh cửa gỗ cao kín đáo, bên phải là một bức tường, hành lang kéo dài về phía trước, dẫn đến một chỗ ngoặt tối tăm không thấy gì cả.

Tình huống gì đây? Hai mắt Lăng Na bỗng nhiên trừng lớn, bước chân dừng lại tại chỗ.

Bên tai cô bị nhịp tim mãnh liệt của chính mình chiếm lấy, nó cứ thùng thùng không gián đoạn, giống như một người đang bước đi theo nhịp, từ xa đi về hướng này.

Không, không đúng.

Thật sự có người đang đi tới.

Lăng Na thở chậm lại, cố gắng tìm kiếm vật gì đó có thể ẩn nấp, nhưng, đã không kịp nữa rồi.

Đầu hành lang kia, có người chuyển qua góc tường.

Thân hình không cao lớn lắm từ trong bóng tối hiện ra, ánh mắt hung ác nham hiểm của đối phương và ánh mắt của Lăng Na chạm vào nhau.

Là mặt sẹo.

Lăng Na không biết bây giờ mình nên thở phào nhẹ nhõm hay càng thêm lo lắng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của mặt sẹo không hề che giấu nhìn lên người cô ấy.

Ánh mắt đó, giống như là đang đánh gái vật phẩm nào đó, làm cho người ta mười phần không thoải mái.

Hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Lăng Na nhíu mày.

Cảnh vật xung quanh hay thay đổi một cách quỷ quyệt, thực ra cô ấy rất muốn có một người bạn cùng nhau đồng hành, nhưng nếu người đồng hành là mặt sẹo…

Vậy có cũng như không.

Lăng Na lui về phía sau vài bước, gật đầu lấy lệ với mặt sẹo, lập tức xoay người đi ngay.

Cộc, cộc, cộc.
« Chương TrướcChương Tiếp »