Chương 2

Nam nhân rời khỏi cơ thể cậu cũng là lúc xế chiều, cả người cậu bủn rủn không đủ sức đứng dậy, nơi khó nói sưng đỏ , còn chảy nhiều máu

"Ngoan ngoãn nằm đó, tôi đi mua thuốc cho em"

Tại Hưởng rời đi được khoảng hai mươi phút thì có tiếng gõ cửa, Thạc Trân chống lại cơn đau cắn răng bỏ chân xuống đất ,vừa mới đứng dậy mất hết sực lực ngã khụy ,động tới vết thương , nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Ai đó? "

Không mở cửa, cũng chẳng thể đứng dậy, đành hỏi.Thạc Trân quên mất, mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , từng dấu vết hiện rõ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống ướt một mảng dưới sàn , xấu hổ đến đỏ mặt

"Tôi là Tôn Diệu Uy bạn của Tại Hưởng, hắn nhờ tôi đưa thuốc cho em"

Thì ra là bạn của nam nhân, Thạc Trân cố vịnh giường để bản thân đứng lên, cơn đau nhói lập tức xuất hiện, cậu nhăn mặt

"Anh cứ để đó, lát tôi ra lấy"

Người ở ngoài để hộp thuốc xuống, xoay bước đi, trước khi đi còn nói

"Tại Hưởng bận công việc chứ không phải bỏ rơi em, đừng suy nghĩ lung tung"

Cậu giật mình, có cần giải thích cặn kẽ thế không?

"Ừ. Cảm ơn anh"

Cậu lấy quần áo nằm một xó trong góc giường bận vào, cố mở cửa lấy thuốc, rồi đóng lại. Hiện tại cậu không có Alpha của mình bên cạnh, nguy hiểm vạn phần. Khoá cửa xong , cậu mới yên tâm bò về phía nhà tắm

Ngâm mình một lúc, nước nóng giúp cơ thể dễ chịu không ít, cậu quấn khăn tắm đi ra ngoài, bước đi vẫn có chút khó khăn nhưng đỡ hơn lúc đầu nhiều

Cậu cuối đầu xuống không nhìn thấy cũng biết phía dưới của cậu đã sưng rồi, thuốc mỡ lành lạnh khiến cậu không khỏi rùng mình, chạm vào còn có chút ngứa, nhưng vẫn không dám gãi

Khoảng sáu giờ Tại Hưởng đã về, cậu ngủ từ khi bôi thuốc, cả người nóng ran khó chịu, Tại Hưởng dùng chìa khoá mở cửa, thấy cậu khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng thở dốc

Hắn bỏ đồ ăn qua một bên, tiến đến đặt tay lên trán, nóng đến phỏng tay, hắn vỗ mặt cậu muốn Thạc Trân thanh tỉnh

"Tỉnh, tỉnh mau, tôi đưa em đi khám "

Hắn bế cơ thể nóng hổi của cậu đi ra ngoài, chạy xuống tầng, quẹo phải đi thẳng về phía phòng y tế chuyên dùng cho Omega

Phòng khám có hơi cũ kĩ không bằng một phần phòng của Alpha, hắn đặt cậu lên giường, bác sĩ nhanh chống khám cho cậu rồi kê thuốc

"Omega này là bị sốt,cơ thể trải qua làʍ t̠ìиɦ kéo dài nên không chịu nổi ,tôi kê cho cậu bé ít thuốc ,còn cậu vẫn nên kiềm chế một chút"

Tại Hưởng gật đầu ,nhận lấy thuốc, bế cậu lên rồi rời đi

"Cảm ơn"

Hai vị bác sĩ trong phòng nhìn nhau lắc đầu , số phận của Omega vốn là như vậy nhưng có một điều khiến họ ngạc nhiên,lần đầu tiên thấy một Alpha trên mặt lo lắng cho Omega của mình, lúc đem người đến mặt của Alpha đó hoảng hốt cả lên .Omega này vừa có số tốt vừa có số khổ

Về đến phòng, cậu cũng tỉnh lại đôi mắt mơ màng nhìn hắn, Tại Hưởng đưa thuốc về phía cậu, Thạc Trân vẫn chưa hiểu gì nhận lấy

"Em bị sốt, mau uống thuốc rồi ăn cháo"

Cậu gật đầu, cảm giác hơi vui sướиɠ, Tại Hưởng là đang lo cho cậu đi? Được Alpha của mình quan tâm là điều hạnh phúc nhất mà Omega cầu mong

Tại Hưởng leo lên giường ôm lấy cơ thể cậu, uống thuốc đã khiến cơn nóng trong người cậu giảm xuống, người Tại Hưởng lạnh ngắt ôm lấy rất thoải mái, cậu chui rúc vào người hắn

"Cảm ơn anh"

Tại Hưởng hôn lên tóc cậu, Omega bé nhỏ đang thẹn thùng cảm ơn hắn

"Ừ. Em là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ lo, ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa"