Chương 2

05.

Tôi đợi taxi rất lâu, bắt đầu cam chịu số phận của mình, nhưng điện thoại đột nhiên rung lên.

Một tin nhắn hiện lên, ngắn gọn súc tích: "Em ở đâu?"

Tôi do dự một lúc rồi gửi vị trí của mình.

Nửa tiếng sau, tôi ngồi trong xe công vụ, duỗi tay có chút cứng ngắc, người thanh niên trước mặt cụp mắt giúp tôi xử lý vết thương.

Ôn Nhan nhướng mắt: "Đau không?"

Khi anh ấy di chuyển, tôi căng thẳng lắc đầu.

Ôn Nhan cúi đầu thổi vào tay tôi, hơi thở lạnh như băng, tôi thu tay lại, mở to hai mắt lặp lại: “Em đã nói không đau mà.”

Lúc này Ôn Nhan mới buông tay tôi ra, chậm rãi nói: “Anh không nghe thấy.”

Bây giờ tôi cảm thấy mình như một cấp dưới đang thông da^ʍ với gián điệp nước địch. Là người thường xuyên theo dõi Lục Thời Phong, 10 lần thì hết 11 lần Lục Thời Phong cạnh tranh với Ôn Nhan, từ đại học đến thương trường, cả hai luôn là đối thủ của nhau. Đặc biệt là trong hai năm Lục Thời Phong bị liệt, Ôn Nhan gần như nuốt chửng thị trường trong nước.

Mặc dù bây giờ tôi không liên quan gì đến Lục Thời Phong, nhưng muốn thay đổi cũng phải mất rất lâu.

Ôn Nhan uể oải ngả người ra sau: "Tối nay có tiệc tối, anh còn thiếu một bạn nữ đi cùng."

Tôi hạ mắt xuống, vết thương đã được xử lí sạch sẽ: “Lục Thời Phong cũng đi sao?”

Ôn Nhan đáp.

Tôi không nhìn anh ấy, thật lâu sau mới nói: "Nếu anh muốn lợi dụng em để làm tổn thương Lục Thời Phong, có lẽ anh phải thất vọng rồi. Anh ta sẽ không quan tâm đến em đâu."

Giọng nói của tôi rất nhẹ nhàng, lặng lẽ nói ra sự thật.

Ôn Nhan bật lửa, bên đốt ngón tay lóe lên một tia lửa, nói: “Chưa chắc đã vậy.”

Tôi quay đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, mỉm cười.

Tôi nghĩ về Lục Thời Phong khi tôi mười bảy tuổi.

Trước mặt tất cả bạn bè, hắn cười một cách tự phụ và khinh bỉ. Hắn nói:

"Đây là thương hại hử?"

"Tôi hoàn toàn không thích sự thương hại của mấy người."

06.

Ôn Nhan có mặt suốt thời gian tôi được làm tóc và thử váy. Anh có con mắt kén chọn, đã mặc thử hơn chục bộ váy cao cấp nhưng vẫn chưa ưng ý.

Thật ra tôi không muốn đến bữa tiệc đó, nhưng Ôn Nhan đã hỏi.

Thì tôi cũng không thể nói không giúp được.

Nửa tháng trước, khi rời khỏi Lục gia, tôi không được mang theo bất cứ thứ gì, là lão phu nhân Ôn gia tạm thời cho tôi ở nhờ.

Vì vậy, bất cứ điều gì Ôn Nhan muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức để anh ấy hài lòng.

Lúc thử váy, phát hiện một chiếc váy màu trắng bạc, chiếc váy giống như một dải ngân hà, ánh mắt Ôn Nhan rốt cuộc dừng lại, mắt anh đảo qua: “Cái này đi.”

Tôi nhìn sang chiếc gương bên cạnh, nhất thời sững sờ, người trong gương vừa lạ vừa quen, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.

Giống như cô gái nhiều năm trước âm thầm làm nền cho Lục Thời Phong, cô ấy quá tầm thường, đột nhiên thu hút sự chú ý của Ôn Nhan.

Đây là tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Tôi đưa tay ra, cẩn thận chạm vào tấm gương lành lạnh.

Ôn Nhan đứng sau lưng, một sợi dây chuyền tuột khỏi đầu ngón tay.

Anh tựa đầu vào tôi, hơi thở nóng rực, giọng nói thản nhiên:

"Đây không phải là lòng thương hại. Anh không cần em chọc giận họ."

"Chỉ cần khiến Lục Thời Phong biết rằng hắn không chỉ bị liệt mà còn bị mù."

07.

Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc kinh doanh, tôi ở bên Lục Thời Phong nhiều năm nhưng bạn nữ của hắn chưa bao giờ là tôi.

Tôi và Ôn Nhan đến muộn, một giây trước khi vào sảnh tiệc, tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Nhan.

Ánh sáng từ hành lang hắt lên một bên mặt anh, quai hàm sắc bén và hút mắt.

Có một tiếng rít nhẹ xung quanh, và tôi lấy lại được cảm giác của mình.

"Cô gái mà ngài Ôn mang tới là ai? Thật là xứng đôi vừa lứa."

“Không phải ngài Ôn tiên sinh luôn không có ban nữ sao?”

Có một người bên cạnh Lục Thời Phong, người đã quen biết với Lục Thời Phong từ lâu, nhìn tôi một lúc, anh ta đột nhiên văng tục:

"Mẹ kiếp, đây không phải là trợ lý nhỏ tầm thường của anh Lục sao?"

Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Tôi lần theo âm thanh nhìn qua.

Lục Thời Phong đứng cách đó không xa, ly rượu đỏ rơi xuống đất, rượu làm ướt váy Tưởng Hân trên mặt đất, cô ta thấp giọng kêu lên.

Nhưng hắn phớt lờ, sững sờ nhìn tôi chằm chằm như thể lần đầu tiên được gặp.

Hình tượng này của tôi khiến hắn cảm thấy tuyệt vời và kỳ lạ.

Tưởng Hân ngẩng đầu lên, nhận ra tôi sau khi nhìn một lúc, trông rất kinh ngạc.

Tôi lịch sự gật đầu và bắt đầu tiếp rượu với Ôn Nhan.

Lúc này Lục Thời Phong mới chú ý tới bên cạnh tôi có một người đàn ông, đôi mắt hoa đào càng ngày càng lạnh, hắn sải bước đi về phía bên này, vươn tay kéo tôi qua.

Ôn Nhan phản ứng rất nhanh, anh ấy dùng tay cản lại, nắm lấy tay tôi, dắt tôi ra sau lưng.

Lục Thời Phong nhìn tôi qua Ôn Nhan:

"Đàm Hi, lại đây."

Tôi chưa bao giờ đi cùng người khác trước mặt hắn chứ đừng nói đến là đứng sau lưng người khác.

Mỗi khi hắn gọi tên tôi, tôi sẽ chạy đến bên hắn dù có xa đến đâu.

Nhưng bây giờ đã khác.

Tôi không đi tới, vẫn ôn hòa và lặng lẽ như mọi lần, nhẹ nhàng nói:

"Những năm qua, tôi đã làm đủ rồi."

Gió giữa mùa hè đang thổi dọc theo cửa sổ.

"Lục Thời Phong, chúng ta không còn gì nữa rồi."

Mặt hắn tái nhợt ngay lập tức.