Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh Chi Ma Hồ đã lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Diệp Hi nở nụ cười với cậu, trong lòng lại tràn ngập bất đắc dĩ.

Kiến thức mà con mèo này có thật kỳ lạ. Biết chữ, biết nâu ăn, có khả năng làm việc nhà, lại không biết cái gì là tiền.

“Tiền chính là... Một thứ có thể dùng để trao đổi đồ vật với người khác,” Diệp Hi giải thích, “Ví như, tôi thông qua việc trả sức lao động có thể đạt được một ít tiền, sau đó tôi lại dùng số tiền này đi đổi một số thứ khác, ví dụ như phần mì xào kia. Nói vậy cậu có thể hiểu rồi chứ?”

“Tôi hiểu,” Chi Ma Hồ nhìn anh, “Tôi biết tiền là gì.”

Diệp Hi nghĩ thầm, vậy vừa rồi cậu kinh ngạc cái gì.

Vẻ mặt Chi Ma Hồ đồng tình nhìn anh: “Tôi chỉ không ngờ tới, thì ra anh nghèo như vậy à?”

“........”

Diệp Hi yên lặng dời tầm mắt.

Ngực anh có hơi đau.

“Ngay cả thịt cũng không có để ăn sao?”

Được thôi, mèo nhà anh không hiểu tình trạng kinh tế của anh, về tình cảm thì có thể tha thứ. Dù sao, sinh hoạt hàng ngày của anh dù có gian khổ, cũng chưa từng bạc đãi nó.

Chi Ma Hồ là một con mèo được người nghèo chiều chuộng lớn lên, không biết nhân gian khó khăn.

“Cũng không phải đến mức không thể ăn nổi.” Diệp Hi nhỏ giọng giải thích.

“Không quan hệ,” Chi Ma Hồ rất hiểu chuyện, “Tôi có thẻ chỉ ăn mì.”

Thấy Diệp Hi không hé răng, cậu lại bổ sung: “Cũng có thể chỉ uống cháo, hơn nữa chỉ uống một chút.”

Diệp Hi nhìn nhìn cậu, nâng tay lên, xoa xoa tóc cậu.

“Nếu cậu không ngại...” Anh thu tay lại, chỉ chỉ ngăn tủ cách đó không xa, “Có đồ ăn cho mèo, rất nhiều vị.”

Chi Ma Hồ né tránh tầm mắt của anh.

“Bây giờ tôi là người mà.” Cậu nói.

Dêm đó Diệp Hi nghĩ lại ý nghĩa của những lời này, đại khái là Chi Ma Hồ sẽ không bao giờ biến về thành mèo nữa.

Làm sao bây giờ, chắc phải nghĩ cách làm hộ khẩu cho cậu ấy trước.

Đầu tiên, Chi Ma Hồ cần một cái tên chính thức. Có thể cho cậu ấy theo họ Diệp của anh, tạm gọi là Diệp Chi Ma đi.

Anh đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra. Chi Ma Hồ trên người còn mang hơi nước tóc cũng ướt đẫm bước ra từ bên trong.

“Tôi sạch sẽ rồi!” Chi Ma Hồ cười với anh.

Cậu còn mặc cái quần kia, thân trên để trần, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng cơ bắp tinh tế.

Diệp Hi dời tầm mắt.

Kỳ quái, trước kia Chi Ma Hồ rõ ràng là một con mèo mập, trên bụng có một cục thịt to mềm như bông.

Nghĩ lại nghĩ, càng không thấy hợp lý.

Chi Ma Hồ ghét nhất tắm rửa, sao đột nhiên lại đổi tính. Ừm còn có, mèo biến thành người, chẳng lẽ còn có sẵn quần áo? Nói như vậy, quần áo cũng là một bộ phận của Chi Ma Hồ, sao có thể cởi được.

Nghi ngờ dần dần tích lũy, Diệp Hi không tự chủ được mà đem tầm mắt dịch tới một vị trí vi diệu.

Đũng quần của Chi Ma Hồ, cất giấu chứng cứ có thể giải quyết mọi vấn đề.

Hai bàn tay Diệp Hi xoa xoa vào nhau, đặt trước ngực.

Làm sao bây giờ, muốn mở miệng, lại xấu hổ. Dùng bạo lực, anh lại không dám. Cậu trai này nếu thực sự là Chi Ma Hồ thì không sao, nhưng nếu không phải, thể trạng của mình có vẻ lại không chiếm ưu thế, sẽ xảy ra chuyện.

Chi Ma Hồ hoàn toàn không biết tâm tư này của anh lúc này, đi đến trước mặt anh, đặt mông ngồi dưới sàn nhà, dùng sức hất hất đầu.

Một it bọt nước lành lạnh vậy bắn lên trên cánh tay của Diệp Hi.

Diệp Hi không khỏi hơi rụt rụt thân mình.

Chi Ma Hồ thấy thế, cười hắc hắc với anh một chút, nâng cánh tay lên, xoa xoa cánh tay anh.

“Làm người thật tốt.” Cậu nói.

Diệp Hi khó hiểu mà nhìn cậu.

“Có thể chạm vào anh, thật là tốt. Hiện tại tôi rất vui,” Chi Ma Hồ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, “Chủ nhân, hiện giờ anh có vui không?”

Diệp Hi nghiêng đầu, né tránh.

“Đừng gọi tôi như vậy.” Anh nói.

Chi Ma Hồ im lặng trong chốc lát, hỏi: “Anh không vui sao?”

“... Không phải.” Diệp Hi lắc đầu.

“Có phải vì anh nghèo quá không!” Chi Ma Hồ hô lên.

Diệp Hi lập tức không có lời nào để nói.

Chi Ma Hồ cau mày, nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, như là suy tư gì đó.

“Đừng nghĩ nhiều.” Diệp Hi nói.

“Không được,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi nhất định phải giúp đỡ.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Diệp Hi không nhịn được muốn cười trộm.

Không có ai lúc quyết định nuôi mèo, lại mong chờ mèo có thể giúp đỡ chính mình. Anh rất khát vọng, nhưng đó là một phần mềm mại một phần ý lại, một phần là có thể toàn tâm với mối quan hệ thân mật này.

Hiện tại, Chi Ma Hồ có vẻ không mềm mại như trước, nhưng tính ỷ lại vẫn còn. Diệp Hi cảm thấy như vậy cũng được.

“Tôi còn có thể giúp gì cho anh sao?” Chi Ma Hồ hỏi.

“Không cần.” Diệp Hi nói.

Chi Ma Hồ nhìn anh: “Tôi nghĩ là có.”

Cậu nói, dịch sát về phía Diệp Hi. Khoảng cách của hai người rất gần, cánh tay có thể đặt sát cạnh nhau.

Chi Ma Hồ không mặc áo, Diệp Hi không khỏi hơi nghiêng về phía khác.

“Ôm một cái,” Chi Ma Hồ dang rộng tay về phía anh, “Tôi cho anh ôm một cái.”

Diệp Hi chớp chớp mắt, dịch một chút ra sau rất rõ ràng.

Chi Ma Hồ lập tức nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thấy Diệp Hi không trả lời, cậu tiếp lời: “Trước kia rõ ràng anh rất thích mà.”

Diệp Hi nhìn mặt cậu, lại nhìn thân thể của cậu, hoang mang rối loạn đứng dậy: “Tôi, tôi đi tắm.”

“... Anh không muốn tôi.” Mới bước một bước, Chi Ma Hồ đã nhỏ giọng sau lưng anh.

Diệp Hi dừng bước chân.

“Thực xin lỗi,” Chi Ma Hồ dùng giọng nói càng nhỏ, “Tôi... Tôi sẽ thử xem, thử xem có thể biển trở lại không. Đừng không cần tôi.”

Trong lòng Diệp Hi tràn ngập khó xử, cúi đầu, cắn chặn môi.

Âm thanh của Chi Ma Hồ lớn hơn một chút: “Biến trở lại lại ôm nhé.”

Diệp Hi muốn gật đầu, lại cảm thấy không ổn lắm.

“Được không?” Chi Ma Hồ cực kỳ bất an, xác nhận lại, “Đồng ý với tôi nhé?”

Diệp Hi dứng ở tại chỗ, hít một hơi thật sâu.

Anh xoay người, đi về trước mặt Chi Ma Hồ, ngồi xổm xuống, dang tay, sau đó khép lại.

Cái ôm này rất hời hợt, cũng rất ngắn ngủi. Bả vai của hai người đơn giản là dựa vào nhau, chạm vào một chút, liền tách ra.

Nhưng cánh tay của Diệp Hi đã nhiễm nhiệt độ cơ thể của đối phương.

“Không cần nghĩ nhiều,” Anh cúi đầu, cũng không nhìn Chi Ma Hồ, giọng nói cũng rất nhỏ, “Cậu... Cậu ngoan ngoãn là được.”

Nói xong còn sợ chưa đủ sức nặng, lại nâng tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu của Chi Ma Hồ một chút.

Đầu tóc của Chi Ma Hồ còn ướt dầm dề, sau khi sờ xong, bàn tay của anh cũng ướt đẫm.

Một lần nữa đứng đậy đi về phía phòng tắm, anh liếc nhanh qua Chi Ma Hồ vẫn yên lặng ngồi trên sàn nhà.

Mèo của anh cúi đầu, tầm mắt hạ xuống, đang cười.

Như thể có chút đắc ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »