Chương 3.3

Ngày 31 tháng 7 năm 2014 - Căn hộ của Draco Malfoy, Central Park West, New York

-À, nếu tôi mong đợi điều đó…

Cửa thang máy riêng vừa mở và điều đầu tiên Harry nhìn thấy là hoàng hôn đang dần buông xuống Công viên Trung tâm.

- Vượt qua nó đi Potter. Tôi biết mình không thể cưỡng lại được nhưng vẫn ...

Anh nhìn ra xa cửa sổ lồi để nhìn Malfoy, lưng và khuỷu tay chống vào bệ bếp. Anh ta mặc một chiếc quần jean bạc màu và một chiếc áo phông trắng đơn giản. Trên tay anh ta cầm một ly rượu whisky.

"Tôi không nói về bạn Malfoy. Nhưng quang cảnh từ căn hộ này, Harry nói, bước vài bước về phía trước vào phòng, một tay đút túi quần, tay kia nắm chặt áo khoác trên vai.

- À… vâng, tôi biết… nó luôn có tác dụng như vậy ngay từ lần đầu tiên… sau đó, bạn sẽ quen với nó và thậm chí bạn sẽ không còn nhìn thấy nó nữa.

Harry tròn xoe mắt trước hành vi bỉ ổi giả tạo của chủ nhân nơi này. Rõ ràng là không ai, kể cả Draco Malfoy, có thể cảm thấy mệt mỏi với cảnh tượng như vậy.

- Nói cho tôi biết đi Potter, không đúng giờ làm cậu ngạt thở đâu. Bạn đã xem giờ?

- Tôi đã bận.

- Ồ… và hoạt động này có gì thú vị hơn là dành cả buổi tối với tôi?

- Dùng nó với Hermione. Au Per Se . Chúng tôi đã tổ chức sinh nhật của tôi.

- Hừm… Sinh nhật được đánh giá quá cao… Tôi không thấy nó có ý nghĩa gì để nhắc nhở bạn rằng bạn đang già đi.

- Không phải lúc nào bạn cũng nói như vậy. Tôi nhớ ở Hogwarts, cả Lâu đài đều biết khi nào là sinh nhật của bạn. Giữa vở ba lê của những con cú và bạn, người đã thổi kèn cho nó mọi lúc ...

- Tôi lớn lên.

- Lớn lên hả bạn? Thành thật mà nói, điều đó sẽ làm tôi ngạc nhiên… Tôi nghĩ ngược lại rằng bạn vẫn là một đứa trẻ hư hỏng như hồi còn ở Hogwarts.

Draco lắc đầu khó chịu.

-Luôn nhấn mạnh lại những khuôn sáo cũ, Potter… Bạn đang sống trong quá khứ.

- Nó sai.

- Đúng rồi. Và thật thảm hại.

“Được rồi,” Harry thở dài. Có thể nói rằng tôi đã cắt ngắn một buổi tối vui vẻ khi ở cùng một người đáng yêu đến đây…

- Nếu bạn đã có một khoảng thời gian tuyệt vời như vậy, bạn đang làm gì ở đây?

- Đó là điều tôi thắc mắc - Anh ta đáp, quay gót.

Anh nhấn nút thang máy để mở cửa.

“Hãy chứng minh tôi sai,” Draco nói.

- Gì ?

Harry bước sang 3/4.

-Em giả vờ rằng anh không sống trong quá khứ. Hãy chứng minh điều đó.

- Tôi không có gì để chứng minh với bạn.

“Nếu anh nói vậy,” Malfoy nói, nhún vai và nhấp một ngụm rượu. Tôi nghĩ bạn sợ hơn ...

Nó là quá nhiều cho Harry. Anh đối mặt với Malfoy và nhìn anh ta không chớp mắt. Ở anh toát ra vẻ tự phụ mà anh luôn biết. Tay áo sơ mi ngắn cũn lộ ra Dấu vết đen tối của anh mà anh không cần phải làm một cử chỉ nhỏ nhất để che giấu nó. Harry đã không để ý đến cô vào đêm hôm trước, không phải trong hộp đêm nơi quá tối, cũng không phải trong nhà vệ sinh, nơi bộ não của anh đã được chiên giòn theo đúng nghĩa đen.

Mark đã nhợt nhạt hơn trước nhưng vẫn nổi bật không kém so với làn da trắng của Malfoy. Tuy nhiên, Harry không cảm thấy ghê tởm. Cô ấy đã ở đó, vậy thôi. Giống như bất kỳ hình xăm nào khác. Và cô chẳng còn nghĩa lý gì với anh nữa.

Anh hít vào và kiên quyết tiến về phía Draco, thản nhiên quăng áo khoác lên ghế dài.

- Anh là một vị khách đáng thương Malfoy. Ít nhất bạn có thể mời tôi một thứ gì đó để uống.

- Và bạn muốn gì? Whisky? Rượu vodka? Sữa dâu?

Harry tiến lại gần hơn cho đến khi cậu cách Draco khoảng năm mươi cm. Anh với tay lên và giật lấy ly rượu whisky mà người đàn ông kia đang cầm trên tay. Không rời mắt khỏi nó, anh ta uống cạn nó một ngụm và đặt nó lên thanh chỉ trong tích tắc.

Draco nhìn anh, nửa ngạc nhiên, nửa thích thú. Anh ta không hề nao núng khi bị Harry túm gáy và nghiền nát miệng anh ta. Thay vào đó, anh hé môi, quyện lưỡi với Potter, nếm thử hương vị hơi than bùn của nó.

Không mất bao lâu để nụ hôn trở nên ngấu nghiến hơn, mỗi người đều tranh giành quyền thống trị trong miệng của người kia. Harry cất cánh chỉ trong vài giây, chỉ bằng phản xạ sinh tồn, thời gian để hít một chút không khí và thổi bay một thứ trông giống như "phòng ngủ".

Draco gật đầu và không ngừng hôn cậu, bắt đầu đẩy cậu về phía hành lang. Tuy nhiên, thao tác này tỏ ra hơi tốn công sức, đặc biệt là khi Draco đang cố gắng cởi bỏ áo sơ mi của mình cùng lúc. Bản chất không kiên nhẫn cho lắm, anh ta tỏ vẻ phản đối và giải quyết vấn đề bằng cách nâng Potter dưới đùi, đồng thời từ bỏ việc cởϊ qυầи áo của cậu. Harry vòng chân qua eo và vòng tay qua cổ anh, đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Về đến phòng, Draco ném Harry lên giường không chút hành lễ.

-Chết tiệt ! Ăn kiêng đi Potter! anh thở hổn hển.

- Đừng nói là anh hụt hơi chỉ khi chở tôi chừng mười mét! Bạn có cánh tay marshmallow hay gì không?

- Cánh tay của tôi thật hoàn hảo! Bạn nặng một tấn!

- Bất cứ điều gì !

Draco nhếch mép.

- Thật dễ chọc tức cậu - Anh nói, kéo chiếc áo phông lên đầu.

- Tôi không…

Sự phản đối của Harry đã tắt lịm trên môi anh khi anh bị quyến rũ bởi những gì anh có trước mặt mình: thân mình nhợt nhạt, không có râu, hình dáng thần thánh, một cái bụng phẳng lì hoàn hảo, có vài múi cơ đan chéo. Draco quỳ trên giường và trườn tới chỗ Harry. Anh giành lại quyền sở hữu miệng của cô trong khi tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của mình. Harry đặt tay lên vết mổ của mình, ngạc nhiên trước sự mềm mại của làn da.

-Bạn… bạn triệt lông… hoàn toàn?

- Gì ? Draco nói, đột ngột ngồi dậy.

Kiên định, Harry nhận ra mình đã nói to.

-TÔI…

- Không, nhưng anh bị ốm hay sao? Đừng nói với tôi rằng bạn là một trong những người thích những quả bóng mịn như bi-a! Bởi vì chết tiệt, tôi là đàn ông! Không phải là một thiếu niên trước tuổi dậy thì… vì vậy…

- Không ! Không ! Một cách chính xác ! Một trong những người yêu cũ của tôi đã tham gia chuyến đi “không có tóc” này và nó thật… rùng rợn…

Anh cố nén một cơn rùng mình khi nghĩ lại ngày hôm đó khi Ben cố gắng bỏ bùa vào anh. Anh đã thoát khỏi nó trong gang tấc.

“Tôi tóc vàng và tôi không có nhiều tóc, nhưng tôi muốn thế,” Draco tiếp tục với vẻ nghiêm túc chết người. Vì vậy, bạn không dám ...

- Thật hoàn hảo ! Harry nói nhanh. Thực sự hoàn hảo!

Draco nhìn anh đầy nghi ngờ, như thể sợ anh đang thử điều gì đó.

-Có phải vì lo lắng mà bạn nói những điều vô nghĩa không? anh nghi ngờ hỏi.

- Tôi không! Tôi hoàn toàn không lo lắng!

“Hừm… trông không giống,” Malfoy nói, nhướng mày nghi ngờ.

- Tôi không lo lắng! Tôi chỉ mệt mỏi khi chờ đợi để được đυ. em, Harry đáp, tự cởϊ áσ của mình.

- Ồ, nhưng bạn có thể phải đợi lâu… vì tôi không thích.

Sau đó, anh ta tiến hành tháo khóa thắt lưng trên quần của Harry.

- Vì vậy, chúng tôi có một vấn đề, nói sau. Bởi vì tôi cũng không bị đυ..

“Đó là những gì họ nói,” Draco nhận xét khi anh cởi chiếc móc khóa ra khỏi quần.

- Thôi đi Malfoy, tôi nói với anh đó không phải là chuyện của tôi!

- Cậu bạn nhỏ Potter có sợ những gì mình sắp phải nhận không? anh giản dị bằng một giọng trẻ con. Anh ta sợ con rồng xấu lớn?

- Ồ không sao đâu Malfoy! Harry đảo mắt nói. Tôi biết kích thước của ©ôи ŧɧịt̠ của bạn và mặc dù tôi thừa nhận nó lớn hơn tôi mong đợi, nhưng nó cũng không phải là một cái bàn ủi lốp.

- Cái gì?

- Để nó đi.

Draco lại ngồi dậy, rõ ràng là đang rất buồn.

- Làm thế nào là nó lớn hơn những gì bạn mong đợi?

- Bah… lớn bằng tài năng của bạn trong Quidditch, cái gì…

- Bài học của anh ấy! Bạn sẽ… Nhưng… chờ một chút… bạn đã kiểm tra tôi chưa? Khi ?

Harry bật cười trước cái nhìn phẫn nộ hoàn hảo của Malfoy, điều này chỉ khiến cơn giận của anh càng thêm tồi tệ.

- Trả lời!

- Bạn không nghĩ rằng chúng ta có những điều tốt hơn để làm?

- Potter, nếu cậu không trả lời tớ, tớ thề là tớ sẽ đem cậu đi lau khô!

“Được rồi,” Harry thở dài. Đó là ở trận thứ năm… Umbridge đã cấm tôi tham gia Quidditch suốt đời sau khi cuộc chiến này bắt đầu vì bài hát ngu ngốc của bạn… Ở trận đấu tiếp theo của đội bạn, tôi bước vào phòng thay đồ của bạn. Tôi biết rằng bạn luôn là người cuối cùng vì bạn cần nhiều thời gian hơn những người khác để mặc quần áo, làm tóc ...

- Một loại…

- Anh để tôi nói có hay không?

Draco thở dài và ngồi trở lại trên gót chân của mình, kiên nhẫn chờ Potter kết thúc câu chuyện của mình.

-Tôi đợi mọi người đi hết và đến gần quầy tắm của bạn, sẵn sàng yểm bùa vào bạn. Tôi không thể chờ đợi để nhìn thấy khuôn mặt của bạn khi tôi biến dầu gội đầu của bạn thành phân rồng. Ngoại trừ việc bạn không gội đầu… bạn đang đánh bóng tay cầm của mình và nó trông khá đẹp.

- Và ?

- Và không có gì.

- Ý anh là anh bỏ đi như vậy? Không nói gì và không làm gì?

Harry ngoảnh mặt đi, má hơi ửng hồng. Draco cau mày trước khi hiểu ra.

- Bởi Salazar, đồ biếи ŧɦái bẩn thỉu… anh… đã không làm vậy…

Harry vẫn không trả lời, chắc chắn là rất xấu hổ, trong khi Draco thấy tình hình vô cùng buồn cười.

-Em không tin… Saint Potter tự đứng nhìn em làm…

- Tôi không sao… có đơn thuốc.

- Như vậy, đã ở lớp năm rồi bạn đã thay đổi…

- Làm thế nào mà bạn nghĩ rằng tôi biết?

- Và lỗi của tôi nữa… chết tiệt, nó kí©h thí©ɧ tôi đến mức mà bạn không thể biết được, Draco thở phào, cúi người xuống Harry và hạ quần xuống đột ngột, cùng lúc với cái quần đùi.

- Malfoy…

- Nông trại. Trong năm phút nữa, bạn sẽ cầu xin tôi.

Không cho cậu thời gian để phản kháng lại, Draco lăn Harry nằm sấp xuống, áp hai bả vai vào cậu để giữ cậu không cử động.

-Hôm qua, bạn bị lật mặt. Tối nay, nó sẽ là bên đuôi.

Harry rùng mình khi miệng Draco bắt đầu dấu vết hôn qua da lưng cậu. Những làn sóng thèm khát cuộn trào khắp cơ thể khi cô gái tóc vàng đi dọc sống lưng. Anh đang cố gắng để không rêи ɾỉ và vặn vẹo để cọ xát vật cương cứng của mình vào tấm lụa nhưng anh không thể kìm được bản thân khi cảm thấy đôi bàn tay ấm áp của Malfoy nắm lấy hai bờ mông của mình, nhào nặn và kéo chúng thô bạo ra ngoài. Và anh không thể kiềm chế hơn khi cảm thấy một chiếc lưỡi ấm áp và khéo léo đang liếʍ anh một cách cuồng nhiệt. Một cách ngờ vực, chiếc lưỡi đã được thay thế bằng một ngón tay ướŧ áŧ, sau đó là hai. Sau đó, một lần nữa lưỡi. Draco đang chơi luân phiên và Harry đang ở trên bờ vực thẳm. Hông cô đẩy mạnh để đáp ứng các ngón tay và miệng của ân nhân.

Anh ấy cứng rắn đến mức không thể gọi tên. Cũng như anh không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Malfoy có thể dành nhiều nhiệt tình để vuốt ve anh như vậy. Cô gái tóc vàng đã đúng: chỉ còn năm phút trôi qua khi anh ta đã rất khao khát có được ©ôи ŧɧịt̠ của Malfoy bên trong mình. Anh đang cắn má mình để không cầu xin cô hôn anh.

- Vậy Potter? Draco rít lên giữa hai mông cậu, hơi thở gây ra một cơn rùng mình ngon lành khiến cậu rung lên bần bật.

- TÔI…

- Bạn?

- Ôi mẹ kiếp… đưa tôi đi Malfoy. Mẹ kiếp!

Harry cảm thấy một nụ cười nở trên môi Draco khi anh tiếp tục sự tra tấn nhẹ nhàng của mình.

"Làm ơn ... Draco ... Tôi muốn nó quá," anh van xin với đôi mắt ngấn lệ.

Draco ngồi dậy. Harry nghe thấy âm thanh nhàu nhĩ của vải và khẽ quay lại để thấy anh đang quăng thêm chiếc quần jean của mình bên cạnh giường. Rồi Draco lại cúi xuống và hôn đi hôn lại cô, cho đến khi vùi mũi vào đám tóc nâu. Harry nhìn thấy cánh tay của mình với tới tủ đầu giường, nơi đặt đũa phép của anh ấy. Anh ta lẩm bẩm một câu thần chú bảo vệ và bôi trơn.

Sau đó, anh cảm thấy nó. Côи ŧɧịt̠ ướŧ áŧ, nóng bỏng của Malfoy đập vào giữa hai mông anh, đẩy đối phương sang một bên một cách không thể cưỡng lại được để tiến vào bên trong. Harry cố gắng hít thở bình tĩnh và thư giãn nhưng thật khó khăn vì sự phấn khích của cậu khiến cậu thở gấp.

Không ngờ Malfoy lại vô cùng hiền lành. Anh ta không thâm nhập vào Harry như lần trước trong những lần nũng nịu, hoàn toàn ngược lại. Anh vào, rút

lui, lại vào, mỗi lần xa hơn một chút. Harry, anh ấy đang bùng cháy bên trong nhưng anh ấy sẽ không từ bỏ bất cứ điều gì trên đời. Anh cảm thấy mình bị phân liệt. Hoặc một kẻ tự bạo. Cảm giác đau đớn khi thâm nhập không bằng cảm giác sung sướиɠ khi biết Malfoy đang ở bên trong mình.

Tầm nhìn của anh tăng lên một chút khi Draco đẩy sâu hơn. Thuộc tính của anh ta cuối cùng ấn tượng hơn nhiều so với những gì anh ta nhớ. Suy nghĩ này dẫn đến suy nghĩ khác, khiến anh gần như nghẹt thở: anh đã đợi giây phút này rất lâu, lâu hơn nhiều so với những gì anh muốn thừa nhận. Anh đã muốn có Malfoy kể từ ngày anh bắt gặp anh trong những cơn mưa rào đó. Và ước muốn đó đã không rời bỏ anh kể từ đó, anh chỉ đơn giản là chôn vùi nó dưới hàng đống sự căm ghét.

Như để lặp lại suy nghĩ của chính mình, Draco nằm trên người anh, miệng kề sát tai anh và thì thầm:

-Nếu em biết anh đã đợi điều này bao lâu… ngày hôm đó, trong cơn mưa rào… anh đã nghĩ về em… chết tiệt… anh luôn giật mình khi nghĩ về em…

Harry rêи ɾỉ, ý thức được rằng mình đã phạm một sai lầm lớn khi nhượng bộ Malfoy. Bởi vì anh không bao giờ có thể thoát khỏi cô một lần nữa.

Draco di chuyển mạnh mẽ hơn, áp đảo Harry với mỗi cú đâm.

“Chết tiệt… Draco,” Harry thở hổn hển, nhắm mắt lại.

Anh choáng ngợp trước sự hiện diện của cô gái tóc vàng trong anh. Anh ta, người thường năng động, rất thích thú khi để bản thân được hoàn thành công việc. Anh có ý nghĩ thoáng qua rằng anh có thể dành hàng giờ để được lấp đầy với Draco Malfoy.

-Harry… bạn đang làm tôi phát điên… Tôi chưa bao giờ muốn xuất tinh nhiều như bây giờ… bên trong bạn… sâu bên trong…

- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt…. Draco, Harry hét lên, quấn lấy Malfoy hết sức có thể.

- Chết tiệt, Harry!

Côи ŧɧịt̠ của Draco thọc sâu vào bên trong cậu, cậu cảm thấy thật sung mãn, thật sung mãn, cảm giác như thể cậu đang trải nghiệm ngoài cơ thể vậy. Anh ta siết chặt hơn nữa, tạo ra một tiếng gầm gừ trầm thấp từ Malfoy, sau đó là một tiếng động vật kêu. Harry cảm thấy hạt giống nóng hổi lấp đầy mình một cách khó tin khi Draco trở nên khó khăn.

Anh run lên bần bật và kɧoáı ©ảʍ của chính anh bắn ra khỏi cơ thể như một mạch nước phun. Anh ta đã hét lên. Anh ta không quan tâm rằng cả tòa nhà đều biết anh ta đang bị đυ. đến chết. Anh ta quát Malfoy rằng hãy tiếp tục đi, đừng bao giờ dừng lại. Nhưng Malfoy không định dừng lại. Anh đập anh ta không ngừng, ra lệnh cho anh ta xuất tinh một lần nữa bởi vì không có gì làm anh ta hứng thú hơn cặp mông chặt chẽ của cô xung quanh vòi nước của anh ta.

Draco đến lần thứ hai khi những cơn sung sướиɠ bùng lên khắp cơ thể Harry, khiến cậu bất tỉnh nửa người.

"Chết tiệt, tôi biết bạn là một công việc tồi tệ," anh ta lầm bầm một cách đau đớn.

Đáp lại, Malfoy bật ra một tiếng cười khúc khích và hôn lêи đỉиɦ vai anh trước khi từ từ rút ra. Anh lấy cây đũa phép ra và làm phép tẩy rửa để giúp Harry bớt khó chịu khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy nhiều từ c̠úc̠ Ꮒσα anh. Anh ta nhân đôi nó bằng một câu thần chú làm mát.

Nếu Harry thắc mắc về sự chu đáo của Draco, nó không nói gì. Anh cũng không bình luận gì về nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng mà cô gái tóc vàng đặt lên môi anh.

-Em có muốn đi tắm không? anh nói trượt ra khỏi giường.

Anh ấy đang đứng và Harry cuối cùng cũng có thể chiêm ngưỡng anh ấy một cách trọn vẹn. Từ ngay lập tức nghĩ đến là: khéo léo. Anh chắc chắn rằng Draco đã chăm sóc cơ thể của mình nhưng Harry băn khoăn không biết cậu có thể tập môn thể thao nào để có vóc dáng mảnh mai như vậy. Khi lắc lư nhiều hơn khi đi về phía phòng tắm, Harry chiêm ngưỡng đôi chân dài quyến rũ, dáng người rộng nhưng thanh tú, cặp mông săn chắc tròn trịa, phía trên có hai lúm đồng tiền nhỏ hõm vào.

Anh thở dài. Anh biết rằng sự hoàn hảo không thuộc về thế giới này nhưng vào lúc này, Draco Malfoy đang ở gần nó một cách nguy hiểm.