Chương 4

Lý Đình năm lớp 1 lúc học tiết Mỹ Thuật có vẽ một bức tranh về gia đình. Trong nhà thì sẽ có ba, mẹ, anh chị em. Đây là định nghĩa về một gia đình bình thường trong mắt cô bé. Bên cạnh gia đình mình còn có hàng xóm, có bạn tốt là thanh mai trúc mã, người con trai sẽ đối xử với con gái thật tốt. Đây là tình hữu nghị giữa hai đứa trẻ.

Sau này khi hai người lớn lên, người con trai vẫn đối xử với cô như thuở nhỏ. Cho đến một ngày, thiếu niên ấy nói với cô rằng từ ánh mắt đầu tiên khi ấy cậu đã thích cô, không chỉ muốn làm bạn tốt mà còn muốn trở thành bạn trai của cô. Thiếu nữ lúc ấy cảm thấy người thiếu niên thực dũng cảm, cô có điểm thẹn thùng, nhưng trừ cái này ra thì không có cảm giác nào khác, không có tình cảm mãnh liệt muốn cùng người đó vĩnh viễn không chia lìa, nhưng bởi vì không có lý do cự tuyệt, hơn nữa hai người bên nhau từ nhỏ, mọi người ai cũng nhận định bọn họ là một đôi, thế là cô đồng ý lời tỏ tình.

---

“Hô, hô……”

Lý Đình bừng tỉnh, hai mắt trợn to nhìn trần nhà, tiếng quạt điện thổi sách vở lật sột soạt, bên ngoài cửa sổ sát đất còn có tiếng xe chạy. Lý Đình thở dốc, cô cảm thấy quỷ dị, cư nhiên bị giấc mộng bình thường, hoàn toàn không có một chút kinh hách doạ tỉnh. Sững sờ một phút, quay đầu, giờ khắc này đáng sợ nhất hẳn là người phụ nữ nằm nghiêng bên cạnh đang ngủ say này- Liên Ngọc Cảnh.

Lý Đình không dám động, Liên Ngọc Cảnh tay trái đặt trên eo cô, chăn mỏng chỉ che đến hai người hạ thân, trên cơ bản có thể nhìn cơ thể đối phương không sót một cái gì.

Lý Đình đỏ mặt, đầu hè nên thời tiết có chút nóng. Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong hai người có chút mệt nên nằm ngủ trưa đến hơn một giờ chiều. Nếu là một đôi yêu nhau bình thường thì cảnh này vô cùng hợp tình hợp lý. Nhưng đặt ở trên người cô cùng Liên Ngọc Cảnh là tội ác ngập trời, nếu ở cổ đại, hai người chắc phải bị “Tròng l*иg heo”. Lý Đình thật không hiểu được Liên Ngọc Cảnh suy nghĩ cái gì, thực sự có nhu cầu đến vậy sao, bỏ qua danh dự nghề giáo, mạo hiểm như vậy đều không sợ, như thế nào cũng không chịu buông tha nàng.

Lý Đình cảm xúc ngổn ngang, ngóng nhìn vị chủ nhiệm của mình. Rất nhiều cảm tình luôn là thích ở thời điểm kỳ quái sinh ra, quan hệ hai người không đúng thời điểm? Hay là thân phận không đúng?

Liên Ngọc Cảnh khi tháo xuống mắt kính cùng bình thường không giống nhau nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Lý Đình đột nhiên nghĩ nếu Liên Ngọc Cảnh thân thiết một chút, mỉm cười nhiều một chút, tuyệt đối sẽ được rất nhiều người hoan nghênh mà không phải người gặp người sợ đại băng sơn như bây giờ.

Lý Đình còn nhớ rõ ngày đầu tiên năm lớp 10, do trường học quá lớn nên cô đi WC xong bị lạc đường, là Liên Ngọc Cảnh phát hiện cô, chỉ dẫn cô đi đúng hướng, còn không cho cô tùy ý dẫm đạp mặt cỏ vườn trường, cũng cảnh cáo cô không thể vì tiết kiệm một, hai phút lộ trình mà tùy ý xuyên qua buổi biểu diễn văn nghệ. Liên Ngọc Cảnh đẩy đẩy mắt kính, nói xong liền đi rồi. Lý Đình khi đó không biết, Liên Ngọc

Cảnh đối với cô ấn tượng khắc sâu.

Tầm mắt đi xuống, Lý Đình cầm lòng không được nhìn bụng Liên Ngọc Cảnh. Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, cô liền bị hình xăm bò cạp đen này hấp dẫn. Có lẽ trúng độc đoạn tình cảm cấm kỵ này chính vì nó.

Lý Đình vốn tưởng rằng Liên Ngọc Cảnh là người đứng đắn thế nhưng lại có hình xăm phản nghịch như thế, khiến cho toàn thân trên dưới càng thêm gợi cảm. Lý Đình từ trước đối với việc làʍ t̠ìиɦ đều không muốn nói bởi vì cảm thấy mình quá thẹn, những cái đó đối với cô mà nói đều quá sớm, cô không dám nghĩ tới.

"Em đói bụng không?”

Liên Ngọc Cảnh kỳ thật đã sớm tỉnh, Lý Đình tỉnh cô liền sẽ tỉnh.

“Một chút.” Lý Đình nhỏ giọng nói.

Liên Ngọc Cảnh ôm ôm cô, sau đó đứng dậy, không có nói thêm lời khác, đem quạt điện hướng Lý Đình bên chân thổi, sau đó đem chăn bông cẩn thận đắp cho cô. Lý Đình nhìn chăm chú Liên Ngọc Cảnh nhất cử nhất động, thấy cô đeo mắt kính lên, mặc lại áo rồi đi đến phòng bếp nhỏ nấu đồ ăn.

Mấy ngày nay quan sát, cô cảm thấy Liên Ngọc Cảnh thuộc loại người nói ít làm nhiều, năng lực cũng rất cường, nhưng cũng có nhiều lúc không biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì. Liên Ngọc Cảnh thần bí như vậy, Lý Đình đem mặt vùi vào gối đầu, tâm tình phức tạp, cảm giác không xong, một bên thích cảm giác được Liên Ngọc Cảnh chiếu cố, một bên lại nghĩ đến Mân Hạo, cô thật muốn đem chính mình bóp chết. Được mấy giây lại thấy ngộp thở, cô vội vàng há mồm hô hấp đồng thời nhìn thấy bản đồ chòm sao treo trên tường. Cô cũng có nghiên cứu một chút về chòm sao, nghe đồn Liên Ngọc Cảnh sinh ngày 31 tháng 10 , thuộc cung Thiên Yết. Nhưng trên bản vẽ ngôi sao này không phải cung Thiên Yết, càng không phải cung Cự Giải của cô. Vậy cái này là của ai?