Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 18: Chính Khí Cuồn Cuộn, Tiên Môn Sợ Hãi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một cái khác, thì chính là đóng vai trung thần, nếu như đều là chết, vậy thì không bằng chết oanh oanh liệt liệt một chút.

Nhưng hắn lại đánh giá thấp lực ảnh hưởng câu thơ này mang đến.

Đây cũng là điều hợp lý, dù sao ở trước ngày hôm nay, hắn vẫn chỉ là một người hiện đại bình thường.

Hắn rất khó tưởng tượng, một câu thơ từ bản thân thuộc làu, ở trong tai những người thời cổ đại này nghe được, lại là chấn động bậc nào.

Hắn còn quên đi một điểm, đó chính là thế giới này cũng không bình thường.

Đây là một thế giới kỳ quái, có tiên nhân, có yêu ma, có sức mạnh siêu phàm tồn tại.

Hắn là một người đọc sách, cho dù tiền thân có trình độ bình thường, nhưng quả thật cũng là đệ tử Nho môn,

Nếu như đã là đệ tử Nho môn, vậy thì nhất định sẽ có văn khí lưu lại.

Diệp Ninh đọc một câu thơ không sao, nhưng mà theo sau câu thơ này, lại khiến cho văn khí trong cơ thể hắn cũng theo đó sôi trào lên!

Lúc đầu, văn khí trong cơ thể hắn cũng không nhiều, nhiều nhất xem như là tia nước nhỏ, còn xa mới có thể đạt đến cấp độ sôi trào.

Nhưng “dùng văn chở đạo”, hắn đọc lên một câu thơ, lập tức khiến văn khí tiêu tán giữa đất trời này toàn bộ tụ lại đến đây.

Mà đây còn không phải là điều kỳ quái nhất.

Điều kỳ quái nhất chính là, thuận theo văn khí lao đến, còn có chính khí rời rạc trong đất trời này.

Chính khí là cái gì?

Chính khí chính là khí chính nghĩa nhất trong đất trời, chỉ có người có phẩm chất đạo đức cao thượng, mới có thể dưỡng ra một thân chính khí.

Mà trên điện Kim Loan trong hoàng cung, từ trước đến nay chính là không bao giờ thiếu người có chính khí!

Mặc dù bây giờ Nho đạo suy thoái, nhưng quá khứ huy hoàng đã qua, không biết có bao nhiêu danh thần danh tướng thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng ở trên điện Kim Loạn.

Chính khí bọn họ để lại nơi này, có thể nói là nhiều như biển.

Câu thơ này do Văn Thiên Tường sáng tác, bản thân nó đã mang theo chính khí.

Không phải người có khí khái, cũng không thể nào viết ra được dạng thơ này.



Thế là, sức mạnh ở trên chính câu thơ, sinh ra hô ứng với chính khí ở khắp mọi nơi trong thiên địa này.

Đồng thời cũng tràn vào trong cơ thể Diệp Ninh.

“Không hay rồi!”

Mặc dù Diệp Ninh còn có chút không rõ tình huống, nhưng hắn cũng cảm thấy bản thân khác trước đó.

Trong cơ thể nóng hầm hập.

Có một cỗ sức mạnh không nói rõ được cũng không miêu tả rõ được, đang phun trào ở trong đan điền của hắn.

“Hình như ta đã biến khéo thành vụng rồi!”

Diệp Ninh hoảng loạn rồi.

Vốn dĩ hắn đã sớm nên chết, bởi vì quá nhiều ngoài ý muốn, nên sống đến tận bây giờ.

Nhưng hình như lại có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện rồi.

Không được!

Hôm nay ta nhất định phải chết!

Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt vằn vện tia máu.

“Xin Chân Nhân mau chóng gϊếŧ ta!”

Hắn cất bước đi về phía trước, mong mỏi Hạ Nguyên Nhất lập tức động thủ.

Nhưng mà hắn lại khác lúc trước.

Ngay vào lúc hắn nói “xin nhanh chóng gϊếŧ ta”, chính khí trong cơ thể phun trào, mỗi một chữ nói ra, đều giống như kinh lôi nổ vang!

Lại phối hợp với hai mắt hắn đỏ bừng, bộ dáng hùng hổ dọa người, thế mà lại dọa sợ Hạ Nguyên Nhất.

Khiến cho tâm thần hắn chấn động, lùi về phía sau một bước!

“Chuyện này sao có thể!”



Hắn hít một hơi khí lạnh.

Diệp Ninh vẫn là Diệp Ninh kia, nhưng bây giờ cả người lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Trên người hắn, mang theo một cỗ khí chất đặc biệt.

Cỗ khí chất này, giống như mặt trời huy hoàng hừng hực lại ôn nhuận giống như ánh trăng thuần khiết.

Đây là… Chính khí cuồn cuộn!

“Trời ạ, thế mà hắn lại có thể dưỡng ra chính khí cuồn cuộn!”

“Chỉ có đại nho, mới có thể dưỡng thành chính khí cuồn cuộn!”

“Chính khí cuồn cuộn, cương trực không thiên vị, chỉ có người thành tâm thành ý giữa trời đất mới có thể có được!”

“Từ nay về sau thần quỷ lui tránh, yêu tà khó đến gần!”

Văn võ cả triều, quan to hiển qúy, đều rơi vào trong điên cuồng.

Đây là cái gì?

Đây là thần tích!

Ở thời đại như bây giờ, ở ngay dưới mí mắt của bọn họ, tận mắt nhìn thấy một người dưỡng thành chính khí cuồn cuộn, đây là chấn động cỡ nào.

“Lẽ nào là trời hù hộ Đại Chu, thánh hiền giáng trần giúp đỡ trẫm!”

Đôi mắt Cơ Minh Nguyệt nhìn xung quanh sáng lên, giống như bị dính chặt, đã không có cách nào dịch chuyển khỏi người Diệp Ninh.

“Kẻ này không thể giữ!”

Mà bỗng nhiên con ngươi của Hạ Nguyên Nhất co nhỏ lại.

Hắn không có lòng quan tâm cảnh tượng xấu hổ vừa rồi hắn bị kinh sợ đến lùi ra sau một bước, bởi vì hắn cảm nhận được một sức mạnh khủng bố ở trên người Diệp Ninh!

Tên này quả thực là một yêu nghiệt!

Thế đạo bây giờ như thế, có thể gọi là tận thế của Nho môn, Thánh Viện cũng bị phong ấn, thế mà hắn lại tu thành chính khí cuồn cuộn, đây… đây đúng là lợi hại mà?
« Chương TrướcChương Tiếp »