Chương 55: Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)

Sợ rằng cũng sẽ khinh thường trẫm là hôn quân đi!

Nhưng chuyện này đâu có cách nào khác?

Cơ Minh Nguyệt biết rõ, một quân vương tài đức sáng suốt, những chuyện có thể làm được quá ít quá ít.

Càng là tài đức sáng suốt, càng là sẽ bị tiên môn nhằm vào.

Ngược lại biến thành một tên hôn quân, sẽ chẳng có người nào phải chú ý đến.

Nhìn thì như là làm chuyện hoang đường, nhưng trên thực tế, lại là đang mưu đồ kế lớn.

Chỉ là những nhân vật này, không thể nói ra với người ngoài.

Nàng nhất định phải chấp nhận sự xem thường và oán hận của người khác.

“Hảo cảm của Diệp khanh đối với trẫm, sợ rằng đã hoàn toàn mất hết rồi.”

Cơ Minh Nguyệt thở dài, nàng có thể không thèm để ý ánh mắt của người khác, nhưng không biết vì sao, nàng lại không muốn để Diệp Ninh hiểu lầm nàng.

Đáng tiếc, không được như mong muốn.

Nếu như Diệp Ninh biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ nói với nàng, bệ hạ đừng nghĩ nhiều, từ trước đến giờ ta chưa từng có hảo cảm với ngươi.

Nếu không phải ngươi đâm sau lưng, ta đã bị chơi chết rồi.

Ngươi hại ta không chết thành công, còn trông cậy vào ta có hảo cảm đối với ngươi?

Nói đùa cái gì vậy?

“Trên có hôn quân, dưới có gian thần, Đại Chu này còn có thể cứu sao?”

Diệp Ninh không hề coi trọng tiền đồ của Đại Chu một chút nào.

Thậm chí trong đầu hắn còn đang suy nghĩ, một Đại Chu như thế này diệt vong, đối với bách tính mà nói có thể còn là một chuyện tốt.

Có điều chuyện này không liên quan đến hắn.

Hắn cẩn thận quan sát quá trình dâng sớ của triều đình, mục đích chỉ có một, chính là tiếp tục tìm kiếm cơ hội tìm đường chết.

Bây gờ xem xong, không thể không nói, thu hoạch tương đối khá.

Ngay sau khi tất cả thảo luận xong “quốc sự”, Cơ Minh Nguyệt vung tay lên, một tên thái giám đi lên phía trước, tuyên đọc thánh chỉ.

“Phù bảo lang Diệp Ninh tiếp chỉ!”



Lưu Cẩn vội vàng nhắc nhở.

“Diệp đại nhân nhanh đi.”

Diệp Ninh có chút mơ hồ, cái này có chuyện gì của ta?

Có điều hắn vẫn là đi đến.

Chỉ nghe thấy thái giám lải nhải cả một đồng hồi lâu, nói Diệp Ninh trung dũng, có cốt khí, dù sao chính là ca ngợi Diệp Ninh, cuối cùng mới đến trọng điểm.

“…Sắc phong Phù bảo lang Diệp Ninh làm Ngự Sử Giám sát viện, Hàn Lâm học sĩ!”

Thái giám đọc xong, vừa cười vừa nói.

“Diệp đại nhân tiếp chỉ đi,”

Trong mắt Diệp Ninh tràn đầy mờ mịt.

Cái gì?

Ta đây là thăng quan rồi?

Ngự Sử Giám sát viện, đây là thực chức.

Đại biểu việc Diệp Ninh phải đi Viện giám sát đảm nhiệm chức Ngự Sử.

Hàn Lâm học sĩ, đây là hư chức.

Rất nhiều quan viên có phẩm cấp trung đẳng, đều có danh hiệu Hàn Lâm học sĩ.

Hai chức quan, một cái hư danh, một cái có thực rơi xuống, địa vị của Diệp Ninh lập tức khác lúc trước.

Chỉ thấy phía sau hắn một đạo thanh khí dâng trào, quanh quẩn trên đỉnh đầu hắn hồi lâu.

Một cỗ ý vị bàng bạc, cũng trút vào trong cơ thể hắn.

Đây là quốc vận quán thể.

Phàm là quan viên Đại Chu, đều có quan vận, mà quan vận, tương liên chặt chẽ với quốc vận.

Đầu tiên có quốc vận, mới có quan vận.

Dù sao nếu ngay cả quốc gia cũng không có, thì lấy đâu ra quan?

Quan vận là năm màu, tiểu lại bình thường, nha dịch là màu xám.

Tiểu quan mới nhập phẩm cấp là màu trắng.



Thất phẩm đến ngũ phẩm là màu lam.

Ngũ phẩm đến tam phẩm, thì là màu xanh.

Tam phẩm đến nhất phẩm, thì là màu tím.

Mà người được tước vị, hoặc là hoàng thân quốc thích, ngoại từ màu sắc của bản thân chức trách ra, còn nhiều thêm một cỗ ánh sáng màu vàng tràn ngập quý khí.

Về phần Đế Vương, đó là màu vàng kim độc nhất vô nhị.

Quan vận của Diệp Ninh màu xanh, nói rõ phẩm cấp của hắn cũng không tính là cao, chỉ là tứ phẩm mà thôi.

Nhưng suy nghĩ đến việc lúc trước Diệp Ninh chỉ là một tỉ quan nho nhỏ, trong chớp mắt nhảy vọt lên thành Ngự Sử tứ phẩm, lần thăng quan này, cũng thật sự là có chút nghe rợn cả người.

Không ít người vô thức phản đối.

“Bệ hạ, Diệp Ninh tuổi còn trẻ, sao có thể đảm nhiệm Ngư Sử Viện giám sát?”

“Đúng vậy, tuổi này của hắn, dựa theo lệ cũ, nên tôi luyện thêm mấy năm, rồi mới cho đảm nhiệm trọng trách!”

“Xin bệ hạ suy nghĩ lại.”

Không ít người mở miệng.

Những người mở miệng này, có rất nhiều địch ý đối với Diệp Ninh, không muốn nhìn thấy hắn tốt.

Nhưng Cơ Minh Nguyệt cương quyết độc đoán, bày ra một bộ tư thái không kiên nhẫn, nói.

“Ý trẫm đã quyết.”

Nàng lười biếng đứng dậy.

“Bãi triều.”

Không có một chút không gian nào để thương lượng.

Đám người thấy thế, cũng không hay nói thêm cái gì nữa.

Chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh, lại mang theo ác ý nồng đậm.

“Đắc tội tiên môn, cho dù là thăng quan thì có thế nào? Còn không phải một con đường chết sao.”

“Cũng được, cần gì phải tức giận với người chết.”

“Dù sao Viện giám sát cũng đã không phải là Viện giám sát trước kia, chức Ngự Sử này, cũng không có dễ làm như thế.”