Chương 6

Khu thi đấu bóng rổ cách nhà khá xa, ba người đám Trình Triều Lạc phải đi tàu điện ngầm. Mạnh Thiên Sơn vẫn liên tục bô lô ba la, cái miệng không lúc nào ngừng, Trình Triều Lạc thì chỉ đáp đôi ba câu, còn Châu Từ Dữ đã quen im lặng rồi nên nói ít nhất, mà cậu ấy lại cứ liên tục nhìn về phía sau.

Trình Triều Lạc nhìn theo tầm mắt của Châu Từ Dữ, ngoài mấy người đi đường ra thì chẳng có gì cả, “Nhìn gì đấy?”

“Cảm giác có người đi theo bọn mình.”, Châu Từ Dữ nói.

“Ai lại bám theo ba đứa con trai làm gì?”, Mạnh Thiên Sơn lấm lét ngoái về phía sau, thấy luôn hai cô gái khá xinh đẹp, “Hai nàng mĩ nhân kia á?”, cậu ta vỗ ngực, hỉ hả cười, “Chắc là đi theo tôi rồi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Châu Từ Dữ: “…”

“Từ lúc ra khỏi khu nhà Triều Lạc, là đã cảm giác có người bám theo bọn mình rồi, quay đầu lại thì không thấy ai, chắc tôi đa nghi.”, Châu Từ Dữ nói.

Ba cậu học sinh trung học, sẽ chẳng có ai vô vị mà lại đi theo họ, coi như chuyện tầm phào không đáng để ý, cả ba cười cười nói nói đi về phía trạm tàu điện ngầm. Trong nháy mắt cửa khoang tàu khép lại, Trình Triều Lạc bỗng trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Dưới cặp kính gọng đen, một đôi mắt ti hí chứa đầy vẻ hằn học nhìn chằm chằm Trình Triều Lạc, nếu so sánh ánh mắt cậu ta với lưỡi dao, thì có lẽ Trình Triều Lạc đã bị băm ra thành trăm mảnh rồi.

Chuyến tàu khởi hành, ánh mắt của người kia vẫn không dời đi, nhất mực bám theo Trình Triều Lạc, mãi cho tới tận khi đoàn tàu chìm vào bóng tối.

Đột nhiên Trình Triều Lạc sực nghĩ ra, liền hỏi Châu Từ Dữ, “Đứa bám theo bọn mình có đeo kính không?”

“Không nhìn rõ người, chỉ có cảm giác thôi.”, Châu Từ Dữ hỏi ngược lại, “Sao thế?”

“Nhìn thấy một thằng trước kia từng thi đấu cùng.”, Trình Triều Lạc không thân với tên đeo kính, chỉ biết cậu ta tên Triệu Cường, hồi trước hai người từng cùng đại diện thành phố tham gia cuộc thi toàn quốc, thi đồng đội thì họ cùng đứng đầu, thi cá nhân thì Trình Triều Lạc giành giải quán quân, Triệu Cường không có giải, sau đó hai người không hề qua lại tiếp xúc gì. Trình Triều Lạc nghĩ có lẽ mình hơi đa nghi, Triệu Cường chẳng có lý do gì để bám theo cậu cả.

Đến nhà thi đấu bóng rổ, nhập cuộc, Trình Triều Lạc quên luôn chuyện này, tới khi chơi xong thì cũng đã muộn, ba người tách nhau ra để về, Mạnh Thiên Sơn ra bến xe buýt chờ xe, Châu Từ Dữ thì bắt taxi, chỉ mình Trình Triều Lạc đi tàu điện ngầm.

Chuyến tàu muộn mà vẫn còn rất nhiều người, Trình Triều Lạc tìm một góc để dựa vào, đeo tai nghe nghe nhạc, mới được nửa bài thì bỗng bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt quãng. Trình Triều Lạc bắt máy, ở đầu bên kia, Mạnh Thiên Sơn gào thét thảm thiết, “Triều Lạc, Triều Lạc, mau đến cứu tôi.”

Lời vừa dứt, từ bên kia lại truyền ra tiếng chửi thô lỗ, “Mẹ mày, nói xàm vừa thôi, bảo nó lăn đến đây ngay.”

Trình Triều Lạc lập tức xuống trạm tàu gần nhất, bắt chuyến đi ngược trở lại, “Có chuyện gì thế?”

“Tôi bị bắt rồi.”, Mạnh Thiên Sơn rêи ɾỉ trong điện thoại, gã đàn ông có vẻ muốn giật máy: “Đừng gọi thằng câm đến, một mình ông thôi.”, dứt lời, cuộc gọi bị ngắt bỏ.

Tuy người bị tóm là Mạnh Thiên Sơn, nhưng rõ ràng tên trong điện thoại lại bảo cậu tới. Trình Triều Lạc siết chặt điện thoại, thầm suy nghĩ, ở trường cậu không gây thù chuốc oán với ai, chuyện làm ăn của bố mẹ không liên quan đến cậu, bên ngoài trường thì chẳng quen biết nhiều người. Đột nhiên cậu nghĩ đến ánh mắt hằn học sau cặp kính gọng đen kia, là Triệu Cường.

Triệu Cường theo học tại một trường tư, cậu ta chuẩn bị cho cuộc thi năm ngoái rất lâu, nhà trường cũng đặt kỳ vọng rất cao ở cậu ta, chỉ mong có được thành tích để sau đó có thể tuyên truyền cho nhà trường. Vậy nhưng không ngờ, trong vòng thi cá nhân, Triệu Cường còn chẳng thể lọt được vào top mười toàn quốc, Trình Triều Lạc là đồng đội với cậu ta mà lại giành giải nhất, cậu ta còn dấm dứt trong lòng nên mới làm ra chuyện này.

Ngẫm nghĩ kĩ ngọn nguồn, Trình Triều Lạc xuống tàu, đầu tiên là đến cửa hàng dụng cụ thể thao cạnh nhà thi đấu để mua gậy bóng chày, rồi bật chế độ ghi âm trong điện thoại lên.

Cậu cầm gậy bóng chày theo, thản nhiên mở cửa, bước vào nhà thi đấu.

Bên dưới trụ bóng rổ có hai gã đàn ông đang ghì Mạnh Thiên Sơn, hai người khác đứng ở một bên chờ Trình Triều Lạc, ngoài cùng là Triệu Cường. Thấy người vào, Triệu Cường chỉ vào Trình Triều Lạc: “Nó đấy, mấy ông đánh chết nó cho tôi.”

Gã đàn ông đô con với cái bụng bia to uỵch đứng cạnh Triệu Cường nói: “Yên tâm, tôi sẽ cho nó đi vào thì đường hoàng mà đi ra phải lê lết, không để cậu phí tiền đâu.”

Trình Triều Lạc cởi bỏ áo khoác quẳng sang một bên, để lộ cánh tay rắn chắc nổi đầy gân guốc. Không nói nhiều, cậu vung cây gậy trong tay lên, vụt một phát dứt khoát vào tay gã đàn ông. Tục ngữ nói bắt giặc thì phải bắt thằng đứng đầu, đối phương đông, phe mình lại ít, xông vào đánh chẳng phải cách hay, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, phải đè cổ được tên trùm sò.

Tên bụng phệ không ngờ Trình Triều Lạc lại dứt khoát như vậy, mới hứng một cú mà đã ngây người, ôm cánh tay mãi một lúc mới có phản ứng, đến khi gã định ra tay thì Trình Triều Lạc lại giáng cú tiếp theo, khiến gã đau đến mức giậm chân bình bịch. Đám anh em xung quanh trông thấy thế cũng không dám xông lên, ngược lại còn lùi về sau mấy bước.

Nhìn phản ứng của cả đám, Trình Triều Lạc biết ngay bọn lâu la này chỉ giả dạng côn đồ, cậy có vóc dáng to lớn để dọa trẻ con, đến khi đánh nhau thật mới lòi ra chỉ là hổ giấy, có lẽ Triệu Cường đã bị tên bụng bia kia lừa rồi.

Trình Triều Lạc đến, Mạnh Thiên Sơn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, nhân lúc hai tên đang ghì mình thoáng lùi lại, cậu ta lập tức thoát khỏi tay chúng, rồi giơ chân đạp hai tên xuống đất, “Mẹ nó chứ, con của tội phạm mà chúng may cũng dám bắt à.”

Triệu Cường trốn sau bốn tên lực lưỡng, lớn giọng hét lên: “Đánh đi, không đánh gãy tay nó, tôi không trả các ông hai nghìn kia đâu đấy.”

Tên bụng bia nhổ nước bọt xuống đất, rồi quay sang nói với đám anh em bên cạnh: “Các anh em, đánh gãy tay thằng ôn con này, mỗi thằng được năm trăm, rồi tao đưa bọn mày đi hát.”

Trình Triều Lạc cười khẩy, thu gậy lại, thản nhiên bước đến, rồi nói với tên bụng bia: “Đưa mã QR đây.”

“Mày, mày định làm gì?”, tên bụng bia vừa lùi về sau vừa cảnh giác hỏi.

Trình Triều Lạc ghét nhất là phải giải thích dài dòng, cậu lập tức lôi điện thoại từ trong túi tên bụng bia ra, đưa cho hắn, “Nhập mật mã, tôi cho ông hai vạn, ông vào viện khám tay đi.”

Tên bụng bia nhìn chằm chằm số dư tài khoản, trố mắt kinh ngạc, sau đó không thèm quan tâm đến Triệu Cường nữa, dẫn mấy tên phía sau mình vội vội vàng vàng bỏ chạy, chỉ sợ Trình Triều Lạc đổi ý.

“Các ông, các ông đi đâu?”, Triệu Cường đứng dưới trụ bóng rổ nhìn theo bóng lưng của đám người kia mà la lớn.

Trình Triều Lạc giơ gậy bóng chày lên tì trước ngực Triệu Cường, ép cho Triệu Cường liên tục lùi về phía sau, tới khi chạm tường không còn đường lui, cậu ta dựa vào tường, run rẩy nói: “Có giỏi thì hôm nay đánh chết tao đi, bằng không mày không xong với tao đâu.”

“Mẹ mày nữa.”, Mạnh Thiên Sơn lộn ruột, giơ chân định đạp Triệu Cường, nhưng Trình Triều Lạc cản lại, khiến Mạnh Thiên Sơn không đạp trúng. Triệu Cường sợ đến mức hai chân run rẩy, hai mắt đỏ au, cậu ta nói: “Bố mẹ, thầy cô, bạn bè, tất cả đều đợi tao mang giải quán quân về, chỉ tại mày… mày làm tao không còn gì hết.”

Trình Triều Lạc: “Tao không có hứng thú để làm gì mày cả.”, trong giọng nói còn mang theo sự khinh bỉ.

Mạnh Thiên Sơn đứng bên cạnh cũng nói hùa theo, “Đệch, anh em của tao chỉ thích con gái nhé.”, Mạnh Thiên Sơn nhìn Triệu Cường một lượt từ trên xuống, “Đái một bãi ra rồi tự soi xuống đi, mặt mũi như này mà đòi được anh em của tao làm? Nó có muốn làm mày, thì mẹ kiếp, tao cũng không cho.”

Trình Triều Lạc: “…”

Triệu Cường sốt ruột, rống lên với Mạnh Thiên Sơn: “Mày thần kinh à, ý tao không phải là “làm” đấy.”

Mạnh Thiên Sơn xem nhiều phim linh tinh, trong đầu toàn những thứ bậy bạ, “Được rồi, tao đổi từ, là xoạc, anh em của tao sẽ không bao giờ xoạc mày đâu, tắt cái hi vọng này đi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Triệu Cường tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng vào Mạnh Thiên Sơn mà gào lên: “Mày mù à, ngu vừa thôi.”

Mạnh Thiên Sơn hẵng còn muốn nói, nhưng chỉ một ánh mắt của Trình Triều Lạc lia đến đã khiến cậu ta phải nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Thi cá nhân, mày còn không vào được top mười, kể cả không có tao thì mày cũng chẳng lấy được giải quán quân, tỉnh táo chút đi.”, từ đầu đến giờ, Trình Triều Lạc chưa từng tỏ vẻ tức tối, thật sự là cậu khinh thường, chẳng buồn nhìn Triệu Cường nhiều, “Nếu không phục tao, thì gặp nhau ở cuộc thi, còn dám giở mấy trò lén lút như này thì không đơn giản như ngày hôm nay đâu.”, cậu hạ cây gậy xuống khỏi ngực Triệu Cường, “Cút.”

Triệu Cường chạy như bay ra khỏi nhà thi đấu, không dám ngoảnh đầu lại.

Ban nãy, khi bị tóm, Mạnh Thiên Sơn sợ mất hồn mất vía, bốn tên lực lưỡng vây quanh, căn bản là chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ xem đám kia có phải côn đồ thật hay không. Giờ chúng chạy mất rồi, cậu ta mới ngẫm ra được điểm bất hợp lý, rằng tên bụng bia rõ là mồm mép rất hùng hổ, nhưng lại không hề ra tay. Cậu ta hỏi Trình Triều Lạc, “Từ đâu mà ông nhìn ra bọn nó không dám ra tay thật?”

“Đánh thằng trùm sò mà mấy thằng xung quanh lại chẳng dám xông lên, chỉ biết lùi lại, rồi thằng bụng phệ bảo chia tiền xong sẽ dẫn cả hội đi hát, xem ra là không phải thân thiết gì, bọn mà hay đi với nhau thì chẳng cần nói ra đâu, tự chúng nó sẽ hiểu.”, Trình Triều Lạc ngồi xuống dựa vào trụ bóng rổ, nhìn cánh tay Mạnh Thiên Sơn, “Có bị làm sao không? Tối nay, xin lỗi nhé.”

Mạnh Thiên Sơn đấm Trình Triều Lạc một phát, “Nói vớ vẩn cái gì đấy, bọn mình mà phải nói xin lỗi à?”, Mạnh Thiên Sơn thở dài một hơi, “Nói thật, lúc ông chưa đến tôi sợ vãi ra, ông vừa đến, tôi lại chả sợ gì, trên người ông có ma lực gì mà làm cho người ta thấy yên tâm cực kỳ luôn.”

Trình Triều Lạc là người điềm tĩnh nhất mà Mạnh Thiên Sơn từng gặp, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu đều không sợ sệt, không hoảng loạn, gặp đòn nào đón đòn ấy, dùng cách hợp lý nhất để giải quyết. Mạnh Thiên Sơn biết, chỉ có người mang một trái tim mạnh mẽ, thì mới có thể khinh thường những trò bẩn thỉu của đối thủ, những lời rèm pha bàn tán của người khác. Thứ Trình Triều Lạc quan tâm là sự so tài quang minh chính đại trong cuộc thi, là làm bạn với những người hiền lành lương thiện, là nhất mực đi theo ước mơ thuở ban đầu.

Sự mạnh mẽ ấy, cũng gắn lên Trình Triều Lạc cái mác lạnh lùng khó gần, cũng cho bạn bè bên cạnh cảm giác an toàn vô hạn, giống như một ngọn núi, mưa to gió lớn đến đâu cũng không lay chuyển, bất kể có đi bao xa, chỉ cần ngoảnh đầu lại là vẫn thấy ở đó.

Bạn bè đều có thể có được cảm giác an toàn từ Trình Triều Lạc, không dám nghĩ sau này bạn gái Trình Triều Lạc sẽ thế nào, Mạnh Thiên Sơn “chậc” một tiếng, “Mai kia Hà Tỉnh thành bạn gái ông rồi, chắc được cưng chiều hết nấc nhở? Hâm mộ ghê.”

“…”

Trình Triều Lạc gằn giọng, “Không đời nào cậu ấy thành bạn gái tôi, tôi không thích cậu ấy.”

Mạnh Thiên Sơn nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Thế tôi giới thiệu cậu ấy cho đứa khác nhá? Lớp phó học tập lớp tôi dạo trước muốn xin Wechat của Hà Tỉnh đấy, nhưng tôi không cho.”

Trình Triều Lạc thủng thẳng đáp: “Tùy.”

Mạnh Thiên Sơn: “Thấy Hà Tỉnh gần gũi với thằng con trai khác, mà ông không giận à?”

“Không giận.”, Trình Triều Lạc đáp dứt khoát.

Mạnh Thiên Sơn không tin bọn họ ngày ngày ở bên nhau mà lại không có tình cảm gì, nhưng ngoài miệng thì vẫn hùa theo ý của Trình Triều Lạc: “Được thôi! Để tôi gửi Wechat của anh Tỉnh cho cậu ta.”

***

Ở một nơi khác.

Người không biết gì – Hà Tỉnh đang ủ rũ làm bài tập ở nhà Trình Triều Lạc, vợ chồng Đổng Liên thì có việc xã giao đột xuất phải ra ngoài. Hà Tỉnh ở cùng phòng với cô út, bà cô tối nào cũng xem phim nhưng không đeo tai nghe, vô cùng ồn ào, hại cô không thể nào làm bài tập được, nên thường xuyên sang nhà đối diện học.

Qua mười giờ, vẫn chưa có người nào nhà họ Trình về, cô bèn gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc: [Chó kia, tôi muốn uống cà phê kem]

ZL: [Không có chân]

Hà Tỉnh lập tức đổi cách xưng hô: [Tổ tông]

ZL: [Gọi bố cũng vô ích]

Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Không mua là tôi sẽ cho tất cả biết, tên mụ của cậu là…]

Trình Triều Lạc không hồi âm, một tiếng sau, cậu xách cốc cà phê kem quay về, tới nhà, cậu đặt cà phê xuống bàn, rồi ngồi phịch xuống sô pha, không nói câu nào.

Hà Tỉnh thoải mái mở túi đựng, lấy cốc cà phê ra, uống một ngụm lớn, lúc quay đầu lại thì phát hiện Trình Triều Lạc đang nhìn mình, cô vừa cắn ống hút vừa hỏi: “Làm gì mà cậu cứ trưng cái mặt ai oán ra thế?”

Trình Triều Lạc: “…”

Quá muộn, quán đồ uống gần nhà hết kem, không làm được cà phê kem, vì cốc cà phê này mà Trình Triều Lạc phải chạy đến năm tiệm, hai chân rã rời, lại thêm chuyện xảy ra tối nay nữa, nên cậu hơi mệt, không muốn nói chuyện.

“Giận à?”, Hà Tỉnh đá vào bắp chân Trình Triều Lạc.

“Không.”, Trình Triều Lạc cúi đầu nhắn tin cho Mạnh Thiên Sơn, không nhìn Hà Tỉnh.

“Không mua cà phê thì tôi cũng sẽ không nói tên mụ của cậu ra đâu mà, dọa cậu tí thôi.”, Hà Tỉnh giải thích.

“Ừ.”, Trình Triều Lạc dửng dưng đáp, không mang theo cảm xúc gì.

Nhìn thế này là biết không ổn rồi, giận thật rồi, Hà Tỉnh vội vàng đặt cốc cà phê xuống, bước đến trước mặt Trình Triều Lạc, ngẩng đầu cười với cậu, “Mai tôi dậy sớm sang Thành Nam mua bánh bao gạch cua cho cậu nhé, được không?”

Trình Triều Lạc không nhìn Hà Tỉnh, mà chỉ giơ tay đẩy đầu cô ra, “Tôi không giận.”

Hà Tỉnh không biết chuyện của Triệu Cường, lại đưa mặt tới, gặng hỏi đến cùng: “Tại sao cậu ỉu xìu ra thế?”

Trình Triều Lạc nghe cô lải nhải mà mệt, cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hà Tỉnh. Hai ánh mắt chạm nhau qua khoảng không, giống như khi giật nắp lon bia, “xì” một tiếng, bọt trắng trào ra, đột nhiên, chẳng bởi lý do gì, nhưng cả hai đều thoáng ngây ngẩn một cách khó hiểu.

Nghĩ ra chuyện cổ áo ngủ hơi trễ, Hà Tỉnh vội tóm chặt cổ áo, làm khóe miệng Trình Triều Lạc khẽ nhếch lên. Hà Tỉnh ngay lập tức tóm được nụ cười tưởng như không thể thấy của cậu, bèn chất vấn: “Cậu cười cái gì?”

Trình Triều Lạc chẳng buồn che giấu, cậu nói thẳng: “Phẳng như tường, chả cần che cũng không thấy gì đâu.”

Câu này có thể chọc điên một cô gái đang trong thời kỳ phát triển, quyết không chịu ở thế chịu thiệt. Ở trường thì mặc đồng phục rộng thùng thình, về nhà Hà Tỉnh cũng thích mặc đồ thoải mái, cơ thể cô thế nào, căn bản là Trình Triều Lạc không thể biết được. Cô buông hai tay, ưỡn thẳng lưng, “Mở to cái mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đi, rốt cuộc ai mới phẳng như tường?”

Trình Triều Lạc quay đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng nhìn Hà Tỉnh mà ung dung đáp: “Không cần nhìn tôi cũng biết.”

Hà Tỉnh tóm cằm cậu, dùng sức xoay mặt Trình Triều Lạc lại, rồi quát lên: “Hôm nay tôi phải cho cậu biết mặt, cái đồ độc mồm làm con gái nhà người ta tự ti này.”

Trình Triều Lạc không xua được cô đi, đành phải xoay đầu lại, tốc độ nhanh, đập ngay vào trán Hà Tỉnh. Hà Tỉnh “ui cha” một tiếng, giơ tay lên đỡ trán, che mất nửa khuôn mặt. Bỗng nhiên, trong tầm mắt của Trình Triều Lạc chỉ còn lại hình ảnh đôi môi hồng hồng mềm mại của cô thiếu nữ.

Cậu như mất hồn lạc vía.

***

Lời tác giả:

Trình Triều Lạc: Không ngờ bị vả mặt nhanh như thế.