Chương 3

"Không sao đâu dì, bọn họ đều nói đều không sai."

Khoé môi Tần Hành hơi nhếch lên, lông mày và trong mắt đều mang theo nụ cười nhìn Hứa Cẩn Đường.

Hứa Cẩn Đường mím môi, quay đầu không để ý đến hắn.

Bất quá, Tần Hành cũng không bỏ cuộc. Tiếp tục nói:

"Cẩn ca, lát nữa em dẫn anh đi gặp một người, được không? Anh sẽ rất thích người đó."

"Chắc là không có thời gian, mấy ngày nữa phải gia nhập tổ làm kịch bản." Nhìn hắn làm bộ dáng tranh công, Hứa Cẩn Đường không khỏi bực bội.

"Con hiện tại có chút không thoải mái, mọi người cứ ở lại nói chuyện đi. Con về phòng ngủ một lát." Hứa Cẩn Đường vội vàng đứng dậy rời đi, không cho bất kỳ ai có cơ hội nói chuyện.

Động thái này khiến mọi người bất ngờ, may mắn thay Tần Hành phản ứng kịp thời, vội vàng đi theo.

Khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, Tần Hành đặt tay lên khe cửa.

Cơn đau từ ngón tay khiến hắn cau mày, nhưng hắn không nói một lời.

Hứa Cẩn Đường lập tức mở cửa, lạnh lùng nhìn hắn:

"Cậu không cần tay nữa à?"

"Cẩn ca tức giận?" Tần Hằng nhìn chằm chằm Hứa Cẩn Đường, không đáp lời hắn.

"Không, tôi không có tức giận." Hứa Cẩn Đường quay đầu lại, không để ý tới người đó.

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Tần Hằng có thể nhận ra lúc này Hứa Cẩn Đường có chuyện gì đó không ổn.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, hắn đặt tay lên vai cậu nghiêm túc hỏi:

"Có phải Cẩn ca không hài lòng về chuyện xảy ra tối qua và không muốn tiến xa hơn với em phải không? Nhưng..."

"Nhưng sao? Tối qua cậu cũng dám nhắc tới? Cậu không nhận thấy sự thay đổi xung quanh tôi sao? Hơn nữa, cậu được ở cùng với omega mà mình thích, cũng không liên quan gì đến tôi."

Nói xong lời này, Hứa Cẩn Đường mới ý thức được mình đang vô cớ gây rối.

Sau khi nghiêng đầu, cậu khó chịu nói:

"Xin lỗi."

Tần Hành cau mày nói: "Cẩn Cẩn, anh đang nói cái gì vậy? Tối qua chúng ta ở cùng nhau, hơn nữa omega em thích chính là anh."

"Tần Hành, cậu đang lừa tôi sao?" Nghe được Tần Hành nói, Hứa Cẩn Đường mím môi, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.

"Cậu không ngửi thấy được mùi tin tức tố vị cam của Alpha khác trên người tôi sao? Tin tức tố của cậu có mùi hoa linh lan.

Tần Hành: ???

Nghe vậy, Tần Hành sửng sốt.

Cơ thể của Cẩn Cẩn bây giờ tràn ngập tin tức tố hương hoa linh lan của hắn, mùi cam đến từ đâu?

Giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn thay đổi.

Nhìn bộ dáng của Tần Hành, Hứa Cẩn Đường cười khổ:

"Cậu có thể..."

Cậu còn chưa kịp nói hai chữ "ra ngoài", Tần Hành đã nghiêm túc nói: "Anh thay quần áo đi, em đưa anh đến bệnh viện."

"Cái gì?" Hứa Cẩn Đường cho rằng mình nghe nhầm.

Tần Hành nhẹ nhàng thở dài: "Em hoài nghi trên người anh có gì đó không đúng, muốn dẫn anh đi kiểm tra."

Nhìn thấy hắn nghi hoặc nhưng trong giọng điệu lại kiên quyết, Hứa Cẩm Đường nhất thời không biết nên nói cái gì.

Bất quá Tần Hành lại rất ôn nhu nói: "Cấn Cẩn, em đại khái có thể đoán được vì sao thái độ của anh đối với em như vậy. Hiện tại em muốn nói với anh, em vẫn luôn thích anh. Tối hôm qua chính em là người ở bên cạnh anh."

"Thật sao?" Hứa Cẩn Đường cắn môi dưới.

"Cậu không cần an ủi tôi, tôi có thể chấp nhận sự thật."

"Em chắc chắn mọi lời em nói đều là sự thật. Nếu em nói dối, e sẽ..." Hứa Cẩn Đường che miệng hắn khi hắn định nói từ cuối cùng.

Biết Hứa Cẩn Đường vẫn không tin, Tần Hành dịu dàng nói: "Anh đi thay quần áo trước, sau đó chúng ta xuất phát. Được không?"

"Ừ." Hứa Cẩn Đường đáp lại, xoay người đi vào phòng tắm.

Khi hai người đi xuống cầu thang, cha Hứa và mẹ Hứa đã rời đi.

Hứa Cẩn Đường đành phải gửi tin nhắn cho mẹ cậu trước khi cùng Tần Hành ra ngoài.

Đi được một tiếng, xe dừng lại trước một bệnh viện.

Tần Hành dẫn cậu đi vào.

Vừa tới cửa đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác blouse trắng đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy hai người, trong mắt hắn tràn đầy trêu chọc: "Này, Tần ảnh Đế và Hứa văn cuối cùng cũng gạo nấu thành cơm?"

"Thẩm ca..." Từ Cẩn Đường bất đắc dĩ.

Tần Hành ngược lại không có ý đùa giỡn với anh: "Thẩm ca, giúp em kiểm tra thân thể của Cẩn Cẩn đi."

"Hả?" Người đàn ông hơi sửng sốt.

Tần Hành giải thích tình huống, sắc mặt anh liền tối sầm. Lập tức đưa Từ Cẩn Đường đi xét nghiệm máu.

Nửa giờ sau, anh thở phào nhẹ nhõm trước bản báo cáo.