Chương 10

Đó là Trương Tuyết Tề, thực sự là anh.

Nếu hỏi cô thích kiểu người thế nào thì có lẽ cô sẽ không thể trả lời ngay, nhưng nếu hỏi người đàn ông thế nào được tính là đẹp trai thì nhất định cô sẽ chỉ Trương Tuyết Tề. Đường nét khuôn mặt nổi bật, cô thích nhất là đôi mắt anh, mắt hai mí rõ ràng, khóe mắt hơi nhếch lên, nếu nhìn vào bạn sẽ bị đắm chìm trong đó, sau khi rời khỏi còn lưu luyến không thôi.

Lúc này, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt vừa bất lực vừa khó hiểu và không lên tiếng. Rõ ràng là vẻ mặt tức giận nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không để ý tới. Thậm chí Tưởng Tinh cũng không phát hiện ra mình đã nở nụ cười từ bao giờ, động tác kéo tay anh của cô đã biến thành cái ôm chặt chẽ, gần gũi. Trong lúc anh đang cau mày, cô khẽ nghiêng đầu cứ thế dán chặt lên cánh tay anh.

Tưởng Tinh nói trước khi anh kịp lên tiếng: “Trương Tuyết Tề, thật thần kì, tớ vừa muốn gọi cho cậu thì cậu lại xuất hiện rồi này.”

Phía sau là một cây cột, nên cho dù có nhìn về phía này cũng là điểm mù, không ai có thể nhận ra bọn họ.

Trương Tuyết Tề nheo mắt nhìn cô, mím môi im lặng. Đột nhiên Tưởng Tinh có chút chột dạ, trong quá trình nhìn lén anh, bàn tay đang ôm anh dần dần buông lỏng trượt xuống dưới, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay cùng các đốt ngón tay của anh, sau đó chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh rồi nắm chặt lấy ngón trỏ, cô yên lặng khẽ lắc lắc tay hai cái.

“Làm nũng có tác dụng sao?” Trương Tuyết Tề trầm giọng nói.

Khi vừa dứt lời, anh đã thầm chế giễu, nghĩ: “Đúng là có tác dụng thật.”

Nếu như không có tác dụng thì anh sẽ không lập tức mềm lòng vào thời khắc cô nghiêng đầu với mình. Nên cuối cùng cũng đã mỉm cười.

Trương Tuyết Tề cố ý thờ ơ: “Tại sao lại từ chối cuộc gọi của tớ? Tin nhắn cũng không thèm trả lời. Đừng có nói là cậu không để ý điện thoại, mắt cậu có khi nào rời khỏi cái điện thoại đâu.”

Cô lắc lư một hồi, khẽ cắn môi dưới, rồi lại không dám đối diện với ánh mắt của anh: “Thực ra thì tớ cũng không rõ nữa, chỉ là có chút căng thẳng, không biết nên nói gì với cậu… Nhưng bây giờ gặp cậu thì ổn rồi.”

“Cái gì ổn rồi?”

“Nghĩ ổn thoả cả rồi, tớ muốn hẹn hò với cậu thật nghiêm túc, tớ sẽ làm quen từ từ.” Hai tay Tưởng Tinh nắm lấy tay phải của anh, không buông ra, cô lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng nói: “Cậu chưa từng nhìn thấy tớ mặc bồ đồ này, ma mi chọn cho đó, có được không?”

Cô vừa nói vừa nhìn xuống eo mình, tự lẩm bẩm: “Chỉ có điều ôm người quá, váy cũng ngắn nữa, tớ chưa mặc kiểu này bao giờ, nên không quen.”

Không phải được, mà là rất đẹp. Xinh đẹp vô cùng.

Khi cô xuất hiện trong tầm nhìn của anh, thì anh đã biết bộ váy trên người cô là do dì Tô chuẩn bị. Dưới lầu có người ra vào, cô đứng trên bậc thềm lộ thiên, anh cảm thấy tất cả những người đàn ông ngang qua đều đang nhìn cô, nên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Dì Tô đã thành thạo các chiêu thức làm đẹp trong nhiều năm, bà biết loại trang phục nào phù hợp với con gái mình, mặc thế nào để tôn lên ưu điểm và thu hút ánh nhìn. Nhưng tính cách của Tưởng Tinh khá giản dị, mùa Hè cô thích nhất là mặc áo phông cùng quần short và đi giày lười. Mặc dù trong mắt anh…. Thì đều đáng yêu như nhau.

“Có đẹp không?” Tưởng Tinh thăm dò hỏi lại.

Trương Tuyết Tề không bỏ qua sự e dè và mong đợi trong mắt cô, anh đưa ra câu trả lời mà cô muốn: “Đẹp.”

Mặc dù đây chính là những gì anh nghĩ.

Cô đã hài lòng, cơ thể nhỏ nhắn càng sát lại gần anh: “Nắm tay một lúc nữa rồi lên trên nhé?”

“Tại sao không nắm tay rồi đi lên?”

“Đột ngột quá, tớ sợ làm mọi người sợ.” Tưởng Tinh cân nhắc vài điểm rồi nhìn anh thương lượng: “Chúng ta cứ từ từ đã, được không?”

Anh chỉ muốn lập tức công khai, nhưng không thể nói không được. Thuận theo trái tim cô còn mạnh hơn cả việc thoả mãn du͙© vọиɠ của bản thân anh.

Trương Tuyết Tề ừm một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh rút tay về, đút vào túi quần: “Vậy thì không nắm tay nữa, ngộ nhỡ bị bắt gặp lại phiền phức, cứ thế đi lên thôi.”

Anh bỏ qua biểu cảm chu miệng ấm ức của cô, xách theo túi bánh, điểm tĩnh bước lên phía trước. Tưởng Tinh lon ton đuổi theo anh, hai người cách nhau một gang tay, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn tay anh, rồi cứ thế đi theo cả đoạn đường.

……

Trên bàn ăn, nam nói chuyện kiểu nam, nữ nói chuyện kiểu nữ, đôi khi các chủ để có va chạm với nhau, khiến bầu không khí vô cùng ấm áp và sôi nổi.

Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh ngồi cạnh nhau, chân họ được che bởi tấm khăn trải bàn màu đỏ, cô như vô ý đá vào chân anh một cái. Nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, một bát tôm đã bóc hết vỏ được đặt cạnh tay cô. Trương Tuyết Tề tháo găng tay ra, tiếp tục gắp đồ ăn ăn cơm. Tưởng Tinh cắn đũa, ánh mắt như phát sáng, nghiêng đầu nhìn anh. Trương Tuyết Tề cảm nhận thấy bèn liếc cô một cái, rồi lại tự nhiên quay về, khoé miệng bất giác cong cong.

“Có muốn gọi thêm một đĩa tôm nữa không? Nhanh vậy đã ăn hết rồi.” Bà Tô nhìn quanh đồ ăn trên bàn rồi đột ngột lên tiếng.

Phương Diệu gật đầu, tiếp lời: “Tô Tô, bà đừng có quên là chúng ta vẫn còn một chiếc bánh gato đó nhé, đừng ăn nhiều quá.”

“Ăn ít tôm bổ sung thêm chất đạm, không sao.” Bà Tô ngẩng đầu lên.

Lão Tưởng lập tức hiểu ra, liền vẫy nhân viên phục vụ đến và gọi thêm một đĩa tôm theo yêu cầu của vợ.

Tưởng Tinh nhìn bát tôm trắng nõn mềm mại của mình, có chút ngượng ngùng, cô vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay nụ cười “đầy ý tứ” của bà Tô. Trái tim cô như nghẹt thở, bèn vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn lên nữa. Làm chuyện xấu thì ắt sẽ chột dạ. May mắn thay là bà Tô và dì Phương vẫn tiếp tục câu chuyện của hai người bạn thân, chứ không bắt chuyện với cô.

Bỗng hộp khăn giấy rơi xuống đất, Trương Tuyết Tề cúi xuống nhặt. Ngay giây tiếp theo Tưởng Tinh giật mình, phải thấp giọng kêu lên một tiếng, khiến mọi người xung quanh đều ngừng nói chuyện và đổ dồn ánh mắt đầy kinh ngạc về phía cô.

“Sao vậy Tinh Tinh?” Phương Diệu quan tâm hỏi.

Tưởng Tinh đỏ mặt, năm ngón tay cong cong chạm nhẹ lên môi, nỗi xấu hổ dâng lên: “Không có gì ạ, con không cẩn thận cắn vào lưỡi.”

“Con bé này.” Bà Tô lắc đầu: “Mau uống chút nước đi, nhai chậm thôi, cũng đâu có ai cướp đồ ăn của con.”

Cô cầm hộp khăn giấy vừa được đặt lại bên cạnh tay mình, rút một tờ ra che lên miệng, nhân lúc người lớn lại quay về với cuộc trò chuyện của mình liền trừng mắt lườm người bên cạnh một cái.

Trương Tuyết Tề vô cùng bình tĩnh, đúng là con Hồ ly đội lốt Cừu, còn giả bộ đôn đốc cô: “Lần này thì ăn chậm thôi nhé, kẻo lại cắn vào lưỡi nữa.”

Trương Tuyết Tề thật đáng ghét khi là bạn thân của cô, đến khi là bạn trai cũng vậy. Vừa nãy cô chỉ đá anh có vài cái, vậy mà anh lại cố ý nhặt đồ, nhưng thật ra là để nhéo bắp chân cô trả thù…

***

Khi lâu đài Lego với chiều dài, chiều rộng và chiều cao đến hơn một mét được bày ra trước mặt Tưởng Tinh, cô đã phải đưa tay lên che miệng, đôi mắt sáng rực đảo quanh nó, rồi loạng choạng và vô tình đυ.ng phải vòng tay của Trương Tuyết Tề, người đang đứng bên cạnh.

Cơ thể người đàn ông trưởng thành áp sát vào cô từ phía sau, dáng người anh cao ráo, nóng bỏng và mạnh mẽ, như thể chỉ cần dang rộng hai cánh tay là có thể bao bọc cả người cô vậy. Trương Tuyết Tề đẩy thẳng lưng cô lên, khẽ mỉm cười rũ mắt nhìn cô.

Không ai nhận ra sự khác biệt ấy. Trước đây, hai người thường xuyên đánh đấm nhau, người lớn trong nhà đều đã quá quen thuộc với điều đó. Tình yêu thầm kín hiện tại khiến mọi thứ đã quen thuộc ấy trở nên nhạy cảm và kí©h thí©ɧ.

“Dì vẫn còn nhớ lâu đài tưởng tượng mà Tưởng Tinh luôn nói khi còn nhỏ.” Phương Diệu nắm lấy tay Tưởng Tinh, nhiệt tình giới thiệu cho cô: “Màu xanh ô liu này có phải rất đẹp không? Con xem kìa, trên tường có in hình con mèo và chuột, toàn bộ lớp gạch đá bên ngoài trông đều rất tinh tế phải không? Không phải trước đây con đều nói rằng lâu đài trong giấc mơ có hình con chuột và con mèo trên trường sao? Xem xem nó có giống cái này không? Còn chỗ này, chỗ này nữa…”

Bà Tô nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ thở dài: “Diệu Diệu, Tưởng Tinh quả thật là được đúc từ cùng một khuôn với bà, hoàn toàn chẳng thể trưởng thành.”

Lão Tưởng vòng tay ôm eo vợ: “Tâm hồn ngây thơ cũng khiến con người ta trẻ trung hơn mà.”

“A Tề, con xem tuần này hôm nào có thời gian, tuỳ con chọn, dì sẽ tặng con một cây đàn Vi ô lông mới.” Bà Tô nhìn về phía Trương Tuyết Tề.

Tưởng Tinh tán đồng, phối hợp: “Cũng lâu lắm rồi con không được nghe Trương Tuyết Tề chơi đàn, mong ngóng quá. Hay là chương trình giải trí gia đình trong đêm Giao thừa sẽ để Trương Tuyết Tề biểu diễn một bài nhé!”

“Được! Chắc là vui lắm đó.” Phương Diệu khoác tay con trai, nói một cách đầy hào hứng: “Mặc bộ vest đuôi tôm vào [1], mẹ sẽ quay video cho con, sau đó đăng lên trang cá nhân để mọi người cùng ngắm con trai của mẹ đẹp trai đến mức nào.”

Sắc mặc Trương Tuyết Tề vẫn như mọi ngày, anh suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuần này con chỉ còn ngày mai với ngày mốt là rảnh, nhưng hai ngày đó phải đưa Tưởng Tinh đến thành phố A tiêm phòng HPV [2], cậu ấy vẫn còn thiếu mũi cuối cùng.”

Xung quanh lập tức im ắng trong khoảng hơn một giây. Nếu ánh mắt có thể phát ra âm thanh thì chắc chắn lúc này đang vô cùng ồn ào và sôi sục.

Đột nhiên Phương Diệu ồ lên một tiếng: “Hóa ra con có việc không thể đi mua sắm cùng mẹ là vì phải đưa Tinh Tinh đến thành phố A sao?”

“Tưởng Tinh, con cũng đâu có phải sợ tiêm mũi đầu tiên sẽ không quen, đã là mũi cuối cùng rồi mà, đâu nhất thiết phải bảo A Tề trăm công nghìn việc vẫn bớt thời gian ra để đưa con đi?” Bà Tô khẽ cau mày.

Chú Trương mỉm cười, nói: “Nghe nói mũi cuối cùng sẽ hơi đau, để A Tề đưa con đi thì mọi người cũng yên tâm.”

Tim Tưởng Tinh đột ngột đập lệch một nhịp, cô vừa ngây ngô vừa e ngại liếc nhìn anh một cái như thể muốn nói: “Sao tớ lại không biết là có việc này nhỉ?”

Trương Tuyết Tề phớt lờ ánh mắt đó của cô, anh nở nụ cười ấm áp, nhìn về phía bà Tô nói: “Dì ơi, nếu tiện thì để tuần sau được không ạ? Con cảm thấy đề nghị vừa rồi không tồi, Tưởng Tinh biết hát, để cậu ấy hát còn con thì chơi đàn, như vậy sẽ không đơn điệu.”

Tưởng Tinh nghe xong lập tức bị sặc, phải ho vài tiếng.

“Ý tưởng hay!” Bà Tô là người đồng tiên tán đồng.

Cả bốn vị phụ huynh đều gật đầu tán thưởng, đồng tình nhất trí với màn biểu diễn đa tài đa nghệ của các con mình.



Ban đầu, Tưởng Tinh tưởng rằng Trương Tuyết Tề đang cố tình trêu chọc mình, nhưng không ngờ anh lại thực sự dành thời gian để đưa cô đến thành phố A. Hai người nắm tay nhau cùng đi dạo trên con phố không có sự quan sát của người lớn trong nhà, được làm những điều họ muốn, thân mật tự nhiên.

Hai người ngồi trên bậc thềm của quảng trường. Cô cắn một miếng bánh trứng, hai má khẽ cử động, nhìn từ bên cạnh khiến anh liên tưởng đến một loài động vật nhỏ nào đó.

Trương Tuyết Tề vòng một tay ra sau lưng cô, chu đáo hỏi: “Cánh tay vẫn còn đau sao?”

“Ừm!” Tưởng Tinh vừa ăn vừa gật đầu, cô cúi đầu vào ngực anh, làm nũng để trêu chọc anh: “Mũi thứ ba đau chết đi được, tớ cảm thấy cả người như chẳng còn sức lực nữa rồi, thực sự rất khó chịu.”

Trương Tuyết Tề âm thầm cong môi: “Vậy phải làm thế nào mới hết khó chịu?”

Cô cắn thêm một miếng bánh, nói một cách chung chung: “Ví dụ như cậu dỗ dành tớ chẳng hạn.”

Anh rũ mi, ánh mắt dán chặt vào đôi môi cô: “Tối nay sẽ dỗ dành cậu.”

Động tác nhai của Tưởng Tinh chậm lại, tầm mắt bắt đầu mông lung, vành tai đỏ lên trông thấy. Cô giả vờ tập trung ăn nốt miếng bánh trứng nướng cuối cùng: “Thực ra chỉ cần một ngày là đủ rồi, cậu ra ngoài cả hai ngày thế này thì công việc có bị ảnh hưởng gì không?”

“Không muốn ở cùng tớ thêm một ngày nữa sao?” Anh hỏi.

“Chúng ta cũng đâu có phải là yêu xa.” Cô nhỏ giọng nói.

Trương Tuyết Tề: “Bây giờ ba mẹ tớ đã về, cậu cũng đâu có thể tùy tiện không mặc áσ ɭóŧ rồi chạy sang nhà tớ nữa.”

Tưởng Tinh lập tức xấu hổ, đồng thời cũng buộc tội anh: “Cậu, cậu còn không thèm mặc áo mà lượn đi lượn lại trước mặt tớ kìa.”

“Ồ.” Anh khẽ nở nụ cười: “Có đẹp không?”

Cô xấu hổ đẩy ngực anh, không muốn dựa vào nữa, nhưng lại bị người đàn ông đè lại. Trương Tuyết Tề khẽ nâng mặt cô lên, đưa đầu ngón tay lau đi vết bột đường từ chiếc bánh trứng dính trên khóe miệng cô, sau đó chậm rãi vuốt ve môi dưới của cô, ánh mắt đột nhiên có chút thay đổi.

Trong ánh hoàng hôn, chẳng thể đếm xuể các đôi tình nhân tại quảng trường sôi nổi âm nhạc và họ chỉ là một trong vô số đó.

Trong đám đông bỗng có tiếng kêu lên đầy kinh ngạc truyền đến. Tưởng Tinh hoàn hồn trong cơn mơ hồ ái muội, nhìn lên phía trên tháp đồng hồ, ngạc nhiên lắc lắc cánh tay anh: “Trương Tuyết Tề, lát nữa sau khi âm nhạc nổi lên sẽ có chim bồ câu bay ra, cậu có thể ước một điều ước!”

Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Nếu nhìn lại khoảnh khắc này, chắc chắn cô có thể tìm thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt anh. Nhưng cô lại đang quá vui vẻ ngẩng đầu, đưa ánh mắt sáng ngời đuổi theo bầu trời bao la. Vì để cô có được nụ cười vui tươi thoải mái, anh đã không mong muốn gì nữa, có thể ở bên cạnh cô là được rồi.

Cô nắm chặt bàn tay anh: “Cậu nghe nhé, tiếng chuông này sẽ vang lên năm lần.”

Hoà với đó là tiếng người, mọi người đang bắt đầu đếm ngược.

Tưởng Tinh cúi đầu, cánh tay trái không thể nâng lên, nhưng cánh tay phải vẫn có thể tuỳ ý di chuyển. Nhìn bàn tay trái đang được Trương Tuyết Tề nắm chặt bèn nảy sinh ý tưởng, cô đan mười ngón tay vào nhau, sau đó áp lên ngực mình, làm tư thế cầu nguyện.

“Như vậy có thể coi như hai chúng ta đang cùng cầu nguyện.” Cô mỉm người nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó cong môi chờ đợi.

“Rất linh nghiệm sao?” Anh nhỏ giọng nói.

Năm…

“Lần trước tớ đã ước sớm có bạn trai và có thật rồi này.”

Anh mỉm cười.

Bốn…

“Nhưng đừng quá tham lam, một người trong chúng ta ước là được rồi.” Trương Tuyết Tề nói.

Ba…

“Vậy lần này nhường cho cậu.” Tưởng Tinh đáp lại.

Hai…

“Được.” Anh cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm, yết hầu mất kiềm chế khẽ cuộn, nhỏ giọng nói: “Điều ước của tớ là…”

Một…

Đột nhiên Trương Tuyết Tề nghiêng người, nhắm mặt lại, anh đưa lòng bàn tay nóng bỏng tới ôm lấy cổ Tưởng Tinh, rồi hôn lên môi cô đúng thời điểm đàn bồ câu trắng bay ra.

Hai hàng lông mi của Tưởng Tinh rủ xuống, cô cảm thấy một trận choáng váng không rõ nguyên nhân ập đến, trước mặt như núi lở đất nứt, sóng thần ập đến, cảm giác ngột ngạt bao trùm và nhấn chìm cô. Quay cuồng đến nỗi cô phải nhắm mắt lại vì run rẩy.

Vững chắc, sâu lắng, nhẹ nhàng và mãnh liệt. Giữa đám đông, trong giây phút này, trái tim họ giao nhau, đôi bàn tay nắm chặt, cùng đắm chìm trong biển sâu tình yêu.