Chương 14: Lục Thanh Khâm, cảm ơn anh nhé

Quyền hạn cấp sáu cho phép tự do ra vào các khu vực công cộng như bể bơi, phòng giải trí, hầm rượu mà không bị hạn chế.

Lục Thanh Khâm tự nhủ: Như vậy sẽ tránh cho Tiểu A mỗi ngày lại gửi thông báo phiền phức, hơn nữa tối qua để Diệp Du ôm mình trong tình trạng khỏa thân suốt nửa đêm, có chút áy náy với cô ấy, coi như đây là bù đắp.

Lục Thanh Khâm vừa gõ xong dòng chữ thì bỗng nhớ ra món nợ chưa trả về việc đạo sĩ làm phép, đôi mắt dài nheo lại, bổ sung thêm một câu: “Tạm thời đừng nâng cấp, đợi cô ấy leo tường từ bể bơi xong hẵng nâng, nhạc nền bật bản giao hưởng số 8 cung Fa trưởng của Beethoven — chỉnh âm lượng lên mức tối đa.”

Tiểu A lập tức đáp: “Rõ.”

Lục Thanh Khâm tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Du khi bị nâng cấp bất ngờ lúc leo tường từ bể bơi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Những người ngồi xung quanh đều thấy Tổng Giám đốc Lục sau khi nhắn tin xong, khóe miệng nhếch nhẹ tạo thành một vòng cung, cả phòng họp chìm vào im lặng.

Đáng sợ quá.

Đây có phải là Tổng Giám đốc Lục nữa không?

Lục Thanh Khâm dường như mới nhận ra không ai lên tiếng, liền đặt điện thoại xuống bàn, gương mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, quét mắt một vòng: “Sao vậy? Tiếp tục đi.”

Trời dần tối, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn như lửa cháy nhuộm đỏ cả mặt nước hồ bơi, Diệp Du mới từ bể bơi bước ra.

Cô vắt tóc dài, như thường lệ đặt tay lên tường kính, nhẹ nhàng nhảy qua.

Diệp Du tự đắc trong lòng: Bức tường thấp như thế này thì có ý nghĩa gì chứ?

Cô đưa một chân qua tường kính.

Ngay khoảnh khắc đó, tiếng nhạc giao hưởng hùng tráng bất ngờ vang lên, tất cả đèn trong và ngoài hồ bơi đang tối liền bật sáng rực, cánh cửa kính vốn đóng chặt cũng mở ra.

Diệp Du, đang lén leo tường, trông như một con chuột nhỏ đi ăn trộm, bị ánh đèn rọi thẳng vào người, giữ nguyên tư thế leo tường, đứng bất động vì sợ hãi.

Giống như Lục Thanh Khâm dự đoán, trên mặt Diệp Du đầy vẻ hoảng hốt.

Một lúc sau, Diệp Du mới lên tiếng: “Tiểu A, hồ bơi nhà cậu bị hỏng à?”

Giọng Tiểu A hưng phấn vang lên trong tiếng nhạc giao hưởng: “Diệp Du, chúc mừng cô, cô đã được nâng cấp! Một mạch thăng lên quyền hạn cấp sáu!! Bằng với chú Vương quét dọn luôn!!!”

Diệp Du: “...”

Lục Thanh Khâm, cảm ơn anh nhé.

Sau hôm đó, con thỏ lớn không xuất hiện nữa.

Khi đi siêu thị, Diệp Du bất giác nhìn về phía kệ rau củ. Lần sau nó đến, ít nhất phải chiêu đãi nó món gì ngon.

Trên một kệ hàng nhỏ được trang trí nổi bật là những túi cà rốt nhỏ nhắn, mỗi củ chỉ to bằng ngón tay Diệp Du.

Bên cạnh có đĩa thử một vài miếng đã được cắt sẵn, Diệp Du bốc một miếng, giòn giòn, ngọt ngọt, ngon hơn cà rốt bình thường rất nhiều.

Diệp Du nhìn nhãn, hàng nhập khẩu, giá cũng không rẻ.

Không biết thỏ lớn đã ăn thử bao giờ chưa. Nhưng thỏ mà Lục Thanh Khâm nuôi, chắc hẳn đã thấy nhiều món lạ rồi nhỉ?

Diệp Du lấy một túi bỏ vào giỏ, nghĩ đến kích thước của thỏ lớn, lại lấy thêm một túi. Nghĩ ngợi một chút, rồi lại đặt xuống. Cô tự nhủ: Giờ vẫn còn dùng tiền của Lục Thanh Khâm, thỏ lớn, đợi chị có lương rồi sẽ mua nhiều cho cậu nhé.

Về nhà, Diệp Du vội vàng rửa vài củ cà rốt nhỏ, hỏi Tiểu A xin một cái đĩa.

Tiểu A cho người mang lên một cái đĩa, hỏi: “Cô cần đĩa làm gì?”

Diệp Du đặt những củ cà rốt nhỏ đã rửa sạch lên đĩa: “Tôi có món ngon cho thỏ lớn. Thỏ lớn ở trên lầu phải không?”

Tiểu A im lặng.

Được rồi, chủ đề cấm kỵ. “Thế Lục Thanh Khâm có ở nhà không?”

“Anh ấy chưa về.” Lần này Tiểu A đáp rất nhanh.

“Vậy khi anh ấy về, cậu giúp tôi nhờ người đưa đĩa cà rốt này cho Lục Thanh Khâm, nhờ anh ấy chuyển cho thỏ lớn được không?”

Tiểu A lại im lặng. Có vẻ nhắc đến "thỏ lớn" cũng không được.

Diệp Du lấy giấy ghi chú và bút, vẽ một con thỏ nhỏ rồi dán lên đĩa: “Cậu có thể bảo người mang đĩa cà rốt này lên tầng ba cho Lục Thanh Khâm không?” Vẽ con thỏ như vậy, chắc anh ấy sẽ biết là của ai, không lấy của ăn chứ?

Tiểu A đáp trôi chảy: “Theo quy định an ninh của Lục trạch, tôi không thể cung cấp thực phẩm không rõ nguồn gốc cho Thanh Khâm.”

Diệp Du muốn phát điên.

“Thế nào mới là nguồn gốc rõ ràng?”

Tiểu A nghiêm túc đưa ví dụ: “Như từ bếp của Lục trạch, như đồ anh ấy tự mang về, như gọi từ nhà hàng đến…”

“Tóm lại, chỉ cần Lục Thanh Khâm chịu nhận là được đúng không?” Diệp Du nghĩ ngợi, “Thế thế này đi, tôi sẽ đặt đĩa cà rốt ở bậc thang, khi Lục Thanh Khâm về cậu báo với anh ấy là do tôi chuẩn bị, muốn lấy hay không để anh ấy tự quyết định, được không?”

Quy trình này phù hợp với quy định, Tiểu A đồng ý ngay lập tức.

Khi Lục Thanh Khâm về nhà, trời đã tối, đi đến bậc thang lên tầng ba, anh thấy ngay một đĩa cà rốt nhỏ đặt trên bậc thang đầu tiên.

Tiểu A thở phào: “Diệp Du để lại. Cuối cùng anh cũng về rồi, cả tối nay tôi đã phải dành một quy trình để giám sát đĩa cà rốt này, sợ Tiểu Lý bọn họ lên xuống vô tình giẫm vào.”

Lục Thanh Khâm cúi xuống nhấc đĩa lên, nhìn qua. Cà rốt có vẻ đã được rửa sạch, cuống cũng được cắt tỉa kỹ lưỡng, xếp ngay ngắn, trên mép đĩa có dán một tờ giấy ghi chú, vẽ một con thỏ tai dài rất trẻ con.

Tiểu A thần bí: “Là cho… người đó.”

Lục Thanh Khâm không nói gì, tay cầm đĩa, bước lên lầu với bước chân nhẹ nhàng.

Vào phòng rồi, Tiểu A mới dám lên tiếng: “Thanh Khâm, anh không định ăn cái này thật đấy chứ?”

Lục Thanh Khâm là một con rồng, là loài ăn thịt tiêu chuẩn, khẩu phần đơn giản, có thể ăn bò tái cả ba bữa, thích ăn gia cầm, từ trước đến nay chưa từng ăn chay.