Chương 32 - Biến Mất

“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn ngươi…” Một hán tử trung niên vui sướиɠ mà khóc nói lời cảm ơn với Khưu Tiểu Ngư.

Đối mặt với loại tình cảnh này Khưu Tiểu Ngư hơi lúng túng, cho nên không để ý tới, mà tiếp tục chữa cho người bệnh kế tiếp.

10 người bệnh, Khưu Tiểu Ngư chỉ mất mấy phút là chữa trị xong.

“Đừng tưởng rằng ngươi chữa khỏi cho nương ta, ta sẽ cảm ơn ngươi.” Giọng nói sắc lạnh của Khưu Mai Hoa vang lên sau lưng Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Ngư: “… Người nào là nương ngươi?”

Thực ra Khưu Tiểu Ngư có thể không chữa khỏi nhanh như vậy.

Còn không phải chỉ là 5 cân ngô à, không vội lấy tới tay cũng không sao.

“Ngươi… Khưu Tiểu Ngư, ngươi cố ý đúng không.” Vẻ mặt Khưu Mai Hoa tức giận trừng Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Ngư nhìn Khưu Mai Hoa, dùng giọng điệu vô cùng nghi ngờ nói:

“Ta cảm thấy rất kỳ lạ, ta chưa từng đắc tội ngươi, vì sao ngươi vẫn luôn nhằm vào ta? Chẳng lẽ ngươi không hi vọng ta cứu nương ngươi, ước gì nương ngươi chết đi?”

“Ngươi… Ngươi nói linh tinh…” Khưu Mai Hoa bị chọc tức.

“Nếu không phải mà nói, đổi lại là người bình thường nào, người ta cứu nương ngươi không nói cảm ơn thì thôi, cũng không dùng loại thái độ như thế, giống như cứu nương ngươi còn đắc tội ngươi.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Nàng chính là cố ý châm ngòi ly gián, đỡ phải rảnh rỗi là tới làm phiền nàng.

Lúc này nương của Khưu Mai Hoa đã tỉnh lại, vừa vặn nghe được lời Khưu Tiểu Ngư nói.

“Khưu Mai Hoa, con nha đầu chết tiệt kia đang nói linh tinh cái gì đấy? Có phải thật sự muốn lão nương không cứu được hay không… Hả? Ngứa da có phải không ngay cả ân nhân cứu mạng của lão nương cũng dám đắc tội…”

Khưu Tiểu Ngư đột nhiên không hối hận vì cứu đại thẩm này.

Khưu Mai Hoa nghe nương nàng ta nói, bị dọa sợ rụt cổ theo bản năng, ấp úng nói:

“Là Khưu Tiểu Ngư ăn nói linh tinh, không phải là con nói.”

“Đừng tưởng rằng lão nương không biết trong lòng con có ý nghĩ gì, trong lòng ước gì ta chết đi, thì không còn ai đè nặng con.” Cơ thể Tôn Hương Lan khỏe lại, tràn ngập chiến lực.

Lúc này Khưu Tiểu Ngư đã thành công rời đi, vào lúc không ai phát hiện cũng đã rời đi.

[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một gian phòng phẫu thuật, 5 cân ngô!]

Khưu Tiểu Ngư lập tức lấy ngô bỏ vào không gian của mình, sau đó Khưu Tiểu Ngư lại nghiên cứu phòng phẫu thuật kia.

Phòng phẫu thuật là vô khuẩn, có thể lấy ra, bên trong có dụng cụ chữa bệnh đầy đủ.

Khưu Tiểu Ngư chỉ nghiên cứu trong hệ thống một lát, không lấy ra, nếu đột nhiên xuất hiện một căn phòng sẽ hù chết người ta, hệ thống không kịp tuyên bố nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?

Bởi vì Khưu Tiểu Ngư, người bệnh vốn cần ở lại dưỡng bệnh đã khỏi, cho nên bọn họ phải lập tức lên đường.



Bên kia, cả nhà Khưu Đông đi trước hai canh giờ.

“Phụ thân mẫu thân, vì sao chúng ta không đi cùng đám thôn trưởng? Chỉ có cả nhà chúng ta lên đường, quá nguy hiểm.” Khưu Văn Vũ cảm thấy khó hiểu, cứng rắn lôi kéo hai huynh đệ bọn họ lên đường thì thôi, còn không cho hắn ta đi tìm Khưu Tiểu Ngư đi cùng.

Hơn nữa lúc này Khưu Văn Vũ cảm thấy bụng hơi đau đớn, không biết có phải ăn nhầm thứ gì hay không.

“Lại ở lại cả nhà chúng ta đều phải chết, nàng ta không phải người, sau này nhìn thấy nàng ta thì phải cách xa một chút. Nhưng mà không sao, lúc này chúng ta đi tróc, tới thành Vân Yên những người đó… Tóm lại là chỉ cần chúng ta tới thành Vân Yên thì an toàn.”

Khưu Đông có chút nói năng lộn xộn, có thể thấy hắn ta sợ hãi không nhẹ, lúc này đều chưa ổn định lại.

“Phụ thân, con muốn đi vệ sinh.” Khưu Văn Vũ thật sự không nhịn được, ôm bụng nói.

“Nhanh đi đi, đi nhanh về nhanh, chúng ta còn phải nhanh đi đường.” Khưu Đông không kiên nhẫn xua tay.

Khưu Văn Vũ đi tới bụi cỏ kín đáo ở khá xa ngồi xổm xuống, cỏ bao trùm cả người hắn ta.

Khưu Văn Vũ dùng gậy gõ bốn phía trước, sợ khi đi vệ sinh bị rắn cắn.

Lúc này Khưu Tiểu Thạch đang cầm đèn pin chiếu khắp nơi, lúc tắt lúc bật, thoạt nhìn giống như có chút buồn bực.

Ngồi xổm trên đất, dùng đèn pin chiếu con kiến bò tới bò lui trên đất.