Chương 15: Bí mật nhỏ_

Đã mười ngày không nhìn thấy Nhan Nham

Tưởng Thất Nguyên thảnh thơi bơi trong hồ nước, tự nhiên nghĩ như thế. Lại nói, nếu không phải anh hiện tại quá rảnh háng thì chắc chắn không buồn nghĩ đến chuyện Nhan Nham đã biến đi đâu suốt mấy ngày – Mặc dù thế giới thực mới chỉ mới mười tiếng trôi qua.

Trước đây cứ khoảng hai ngày thì Nhan Nham lại đến, bây giờ lâu như vậy không xuất hiện không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì? Trong thâm tâm Tương Thất Nguyên suy nghĩ, đồng thời cũng thấy mừng thấy vì không phải gặp cái giống khó ở kia. Chỉ là giữa nơi một mình này, lại lẻ loi một mình đúng là không khỏi cảm thấy cô đơn.

Nhìn lại thì anh chẳng có gì để làm trong thế giới của Nhan Nham, ngửa mặt lên trời cúi mặt xuống đất cũng chẳng tìm thêm được điều gì đặc sắc. Nước suối của thế chữa bệnh, đất có thể tự cho hạt giống sinh sôi nảy nở, trong nhà gỗ thì có cả một giá sách quý…Thời điểm không có Nhan Nham, Tưởng Thất Nguyên nghiễm nhiên trở thành chủ nhân nơi này, nhưng chỉ lượn như cá cảnh, chỉ biết thăm thú nơi này – cái nơi tù túng này.

Không biết liệu còn cơ hội trở lại thế giới thực tại.

Lần đầu quất Nhan Nham, anh liền biến mất theo cách thật nhiệm màu, sau đó thật sự biến mất. Đương nhiên, khi đó trong đầu chỉ thấy những điều kỳ diệu, không để ý được chuyện khác. Nhưng hôm nay ngồi nghiêm túc nghĩ lại, anh dần ngờ ngợ nhận ra nguyên nhân cốt lõi của việc thoát khỏi không gian tùy thân.

Tưởng Thất Nguyên kiên nhẫn đọc các văn cổ một lần nữa, đại khái tìm ra nguyên nhân—đây là một không gian tu tiên, thừa thãi linh khí, thích hợp để gieo trồng thảo dược, người ở bên trong quá lâu, cơ thể tự động phản ứng với linh khí.

Hóa ra tu tiên là có thật

Tưởng Thất Nguyên dựa vào đá ngọc, nhìn trời xanh, cảm thấy không tin vào những điều trước mắt.

Anh đã từng nghe về tư tiên, nhưng mà điều đấy chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Hiện giờ bước ra ngoài đời thực này, anh không biết phải đối diện với sự cố ngoài ý muốn này thế nào.

Tưởng Thất Nguyên đang ngẩn người, đột nhiên thân thể không hiểu sao lại như có dòng nước ấm chảy qua, một cảm giác khó chịu tê dại khiến anh thở dài một hơi. Khi lấy lại được bình tĩnh, anh thẳng lưng nhìn một vòng quay thì không thấy bóng dáng Nhan Nham đâu cả.

Không cần Nhan Nham, tại sao thân thể anh lại tự nhiên có phản ứng?

Tưởng Thất Nguyên nhíu mày, mỗi khi làʍ t̠ìиɦ với Nhan Nham, thân thể anh sẽ cảm thấy kỳ lạ. Chỉ cần sự xuất hiện của Nhan Nham thôi cũng làm tâm sinh lý anh biến đối, một cái nhướn mày của cậu cũng khiến anh đánh mất lý trí điên cuồng muốn chà đạp cậu, nghĩ kỹ ra thì chuyện này đúng là không ổn? Tuy rằng anh tự an ủi rằng được cᏂị©Ꮒ free là chuyện cũng tốt, thế nhưng tại sao lại chỉ thấy Nhan Nham là anh đã nóng hết cả người? Nếu đơn thuần là vì du͙© vọиɠ, thì chỉ cần sau hai ngày nhìn thấy Nhan Nham, anh đã thừa sức đè cậu ra nện.



Việc quái gì phải tốn công tán tính, làm cậu vui.

Đột nhiên, Tưởng Thất Nguyên nghĩ ra điều gì đấy. Anh nhắm mắt hồi tưởng lại bài trí của căn nhà ghế, nháy mắt anh lập tức xuất hiện ở nơi mình nghĩ đến. Tưởng Thất Nguyên mặc kệ bàn ăn đang thịnh soạn bữa ăn, đi thẳng để giá sách lấy ra một quyển ở đấy.

Mỗi trang sách dày đặc ký tự.

Tưởng Thất Nguyên nhếch môi mỉm cười – hiện tại anh đã có thể đọc hiểu nội dung trong sách.





Nham Nham nở nụ cười nhìn đám công nhân viên, họ mặc quần áo y hệt nhau vác theo hết thùng này đên thùng khác, những gì bị mang ra đều bị ném phũ phàng vào kho rác. Những thứ đồ công nghệ cao kết hợp với đống rác rưởi hôi tanh, tạo thành một thứ hết sức kinh khủng.

Ôn Triết Đào mặc quần áo lao động màu trắng, đeo găng tay. Hắn lạnh lùng đứng lặng một bên, trên mặt không chút bất mãn. Như thể người bị đuổi đi không phải là hắn, văn phòng đang bị phá hủy cũng không phải của hắn.

Nhan Nham cầm lấy báo cáo nghiên cứu, cố ý giơ lên trước mặt hắn: “Chả có cái nghĩa lý gì, tốt nhất nên thiêu bỏ.” Sau đó đem báo cáo vứt xuống đất, một công nhân nhặt lên, ném vào lò đốt rác,nháy mắt mọi thứ biến thành tro tàn.

Ôn Triết Đào lạnh lùng, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Nhan Nham.

“Đau lòng sao?” Nhan Nham nhếch môi cười: “Cơ bản tao cũng không định làm đến cùng thế này. Phòng làm việc cũng Thất Nguyên, định trong thời gian anh ấy không có ở đây, tao có thể thay anh ấy bảo vệ nó. Thế nhưng tao nhận ra không phá hủy nơi này khiến tao thật sự bất an. Bởi vì mày làm tao thấy rất khó chịu.”

Ôn Triết Đào nhìn Nhan Nham đáp: “Đồ điên.”

Nhan Nham sửng sốt một chút, sau đó cười đến sáng lạn: “Điên? Không sai, tao điên thật. Có lẽ bệnh của tao gọi là “hội chứng thèm khát Tưởng Thất Nguyên”. Nói như thế mày nghe cay lắm đúng không? Theo tao được biết, văn phòng này là tâm huyết bao lâu của mày.”



Ôn Triết Đào thản nhiên mỉm cười, nói: “Tao cũng chỉ là chạy việc vặt thôi.”

“Mày muốn nói gì tiếp đâu? Mày định nói Tưởng Thất Nguyên kỳ thực rất quan tâm phòng nghiên cứu này, tao lại phá hủy nơi này để chọc giận anh ấy?” Nhan Nham cười lạnh một chút. Khinh thường nói: “Thất Nguyên chưa từng tham dự quá sâu phòng nghiên cứu này, cũng như không quen biết người nơi này, cùng lắm chỉ là đổ một chút tiền vào đây, nơi này có được chỉ là do một phút nhàm chán của anh ấy…Đương nhiên, tao không phủ nhận anh ấy vì mày mà làm ra nơi này, dày công đào tạo mày được như ngày hôm nay.”

“Mày biết mẹ cua Thất Nguyên là ai không?” Ôn Triết Đào đột nhiên chuyển hướng đề tài.

“Đương nhiên.”

Ôn Triết Đào không tin, hắn hoài nghi nhìn Nhan Nham, chậm rãi nói: “Mày khẳng định Thất Nguyên kể cho mày nghe về mẹ anh ấy? Mày cũng lắm biết tên bà ấy thôi, thông tin khác chắc cũng chỉ là lén điều tra sau lưng anh ấy…Chắc chắn mày chưa bao giờ nghe chính miệng anh ấy kể về mẹ.”

Ánh mắt Nhan Nham giá bắng: “Mày khoe khoang chuyện này với tao để làm gì?”

“Không, tao chỉ muốn cười vào mặt mày – cười cho cái sự ngu xuẩn nhưng tưởng mình hay lắm.”

Nhan Nham siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Thậm chí, trong con người cậu còn nổi lên những sợi tơ đỏ. Song cảnh tượng ấy nhanh chóng biến mất, đôi mắt cậu lại thâm nâu, lay động lòng người, chỉ là vẻ quyến rũ ấy lại trở nên mỹ miều hơn bởi lệ khí: “Nhưng mày không biết…”

“Tự xưng là yêu Thất Nguyên, nhưng lại không hiểu nổi anh ấy.” Ôn Triết Đào không chút do dự ngắt lời Nhan Nham, khí thế lúc này của hắn không thua kém gì cậu: “Thất Nguyên có tiền, mất chục triệu với anh chẳng là gì rồi, nhưng mày tính sai một bước.”

“—kia không phải tiền của Tưởng Thất Nguyên, mà là mẹ của anh ấy. Mà Tưởng Thất Nguyên từ khi lọt lòng đã rất yêu mẹ của mình!” Ôn Triết Đào thản nhiên nói: “Mày ảo tưởng trong lòng anh ấy rằng mày hơn cả mẹ anh sao? Nếu thật sự như vậy thì mày sẵn sàng chuẩn bị cho lửa giận của anh ấy đi.”

Sắc mặt Nhan Nham trầm xuống, sau đó lại khôi phục bình thường. Cậu hừ lạnh: “Nực cười!” Tưởng Thất Nguyên bị bệnh luyến mẫu? Cậu cùng anh ở chung hai năm, cậu đã cho vô số người điều tra anh đều không phát hiện điều gì – một chút manh mối cũng không có.

“Mày được phép chọn không tin.” Ôn Triết Đào tháo kinh ra, để lộ cặp mắt xếch đầy sắc sảo. Hắn thuận tay ném cặp kính thẳng vào xe rác.

“—Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”