Chương 12

An Hồng Đậu bình tĩnh lắc đầu.

Cô mới không đi, chuyện thú vị như vậy, cô lười chen vào.

Hơn nữa, cô chính mắt nhìn thấy Triệu Hữu Lương rơi xuống, cảnh tượng đặc sắc nhất đều đã nhìn thấy rồi, bây giờ không còn gì đáng xem nữa.

"Không đi cũng được, vậy con bảo chú hai viết giấy cho con trước đi, mẹ đi xem rồi về ngay."

Bà An nói xong kéo Miêu Hồng chạy về phía trước, bà còn vội đưa con gái đi trấn trên, không có nhiều thời gian để trì hoãn.

Nhìn hai người chạy nhanh như bay, An Đắc Lai không có cơ hội ngăn cản, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Bà An đúng là đi hóng chuyện, còn chưa đi đến sân nhà họ Triệu, đã ngửi thấy mùi hôi thối xông lên tận trời.

Hai người lập tức bịt mũi, bà An đứng trong đám đông nhìn qua khe cửa lớn vào trong, chỉ thấy Triệu Hữu Lương đang đứng trong sân, mấy người cầm xô nước tạt lên người hắn ta, mùi hôi thối chính là từ người hắn ta cùng nước phân bị tạt xuống bốc lên.

An Hồng Đậu cầm tờ giấy An Đắc Lai viết ra, thấy bà An cười nói vui vẻ với Miêu Hồng, lúc nói đến chỗ vui vẻ còn vỗ đùi, ngay cả khi đi cũng lắc lư, rất là vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt nghiêm túc của An Hồng Đậu cũng không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

"Hồng Đậu à, cháu không đi xem thật là đáng tiếc, Triệu Hữu Lương toàn thân toàn phân, cả trên đầu, trong mũi và miệng đều nhét đầy, không biết trong bụng đã uống bao nhiêu nước phân, cả sân đều hôi thối, phải nói là ghê tởm..."

Miêu Hồng vừa nhìn thấy An Hồng Đậu, liền kéo tay cô, nói rất hứng khởi.

Trên thực tế, bà ấy đều nói phóng đại lên.

Dù sao bà ấy và bà già kia cũng không phải là người đầu tiên biết chuyện, thời điểm đi qua thì Triệu Hữu Lương cũng đã xử lý gần xong, cảnh tượng nhìn thấy cũng không phải là cảnh ghê tởm nhất, thậm chí có rất nhiều chuyện là nghe từ miệng những người dân trong thôn đang ở xung quanh hóng chuyện.

Nhưng bà ấy nói như vậy cũng có mục đích riêng.

Ai trong thôn mà không biết, An Hồng Đậu suốt ngày chạy theo sau mông Triệu Hữu Lương, rõ ràng là rất thích hắn ta.

Hôm nay chuyện của An Hồng Đậu và cậu thanh niên họ Thẩm cũng không nhỏ, muốn ở bên Triệu Hữu Lương nữa e là không thể, bà ấy nói như vậy, cũng là để kể lại mức độ ghê tởm của Triệu Hữu Lương, để đứa cháu gái này hoàn toàn từ bỏ ý định với hắn ta.

An Hồng Đậu không đẹp, tính tình cũng không tốt, lại thêm được gia đình chiều chuộng, nói chuyện đều hếch mũi lên trời, Miêu Hồng là thím nhưng thực sự không thích cô.

Nhưng không thích thì không thích, An Hồng Đậu vẫn là cháu gái ruột của chồng bà, họ mới là người một nhà, nếu sau khi xảy ra chuyện với cậu thanh niên họ Thẩm, An Hồng Đậu còn đi dây dưa với Triệu Hữu Lương thì người mất mặt vẫn là toàn bộ người nhà họ An.

Bà An sống mấy chục năm, không phải không nghe ra giọng điệu cố tình phóng đại của Miêu Hồng, nhưng vừa khéo đây cũng là điều bà hài lòng nên không những không tức giận, mà còn phụ họa theo.

Hai người một câu tôi một câu nói càng nói càng vui vẻ, toàn là lời hạ thấp Triệu Hữu Lương, nói đến chỗ hứng khởi, bà An còn không nhịn được mắng thêm vài câu.