Chương 27

Người ta đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, thanh niên Thẩm bị thương ở chân, em gái ở lại đây chăm sóc anh, chẳng phải là thời cơ tốt để bồi đắp tình cảm sao!

Mùa thu hoạch vừa mới qua, sắp phải chuẩn bị gieo lúa mì rồi, ruộng đồng còn phải dọn dẹp lại, hắn vội về để đi làm công điểm, không có thời gian ở đây chậm trễ.

An Hồng Đậu gật đầu: "Được, em biết rồi."

Đối với việc An Hồng Binh nháy mắt ra hiệu, An Hồng Đậu giả vờ không thấy.

Cô nghĩ, An Hồng Binh đi cũng tốt, một là ở đây căn bản không cần nhiều người chăm sóc như vậy, hai là, buổi tối cô có thể một mình chiếm một chiếc giường, không cần nghe tiếng ngáy kinh thiên động địa nữa.

An Hồng Đậu tiễn An Hồng Binh ra khỏi bệnh viện, vừa định quay lại thì thấy một bóng người chạy về phía mình, miệng vội vàng gọi: "Chị... chị..."

An Hồng Đậu lập tức nhận ra đối phương, chính là đứa trẻ đã chỉ đường đến bệnh viện cho cô hôm qua.

"Gọi tôi?" An Hồng Đậu chỉ vào mình hỏi đối phương.

Lục Kỳ vội vàng gật đầu, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn cô.

An Hồng Đậu xác định đối phương đích thực là đến tìm mình, tiếp đó hỏi: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Lục Kỳ có chút do dự, đôi tay căng thẳng nắm chặt vào nhau.

An Hồng Đậu cũng không vội, cứ đứng đó nhìn đối phương do dự mãi.

Một lúc lâu sau, đối phương mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, bà em bị bệnh, cần ăn một số thứ có dinh dưỡng, em có thể... em có thể đổi với chị một ít loại kẹo như hôm qua không?"

Nhà Lục Kỳ trước đây là tư bản, bây giờ xui xẻo nhất, trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu, bà thì tuổi cao sức yếu lại còn ốm đau nhưng cậu ta không có tiền đưa bà đến bệnh viện, thậm chí ngay cả việc ăn một bữa no cũng rất khó khăn.

Bất đắc dĩ, cậu ta nghĩ đến người chị hôm qua đã cho cậu ta hai viên kẹo.

Nghĩ đến việc cô có thể dễ dàng lấy ra hai viên kẹo, trên người chắc chắn còn mang theo nhiều kẹo hơn.

Mặc dù người chị đó trông có vẻ dữ dằn nhưng có thể cho cậu ta hai viên kẹo, chắc chắn là một người tốt.

Nhà cậu ta còn một số thứ, không dám mang ra ngoài đổi đồ ăn, vì sợ người khác cướp mất nhưng cậu ta sẵn sàng đổi cho người chị này.

Loại kẹo đó trong không gian của An Hồng Đậu có rất nhiều, cũng không phải là hiếm.

Tuy nhiên, cô vẫn hỏi Lục Kỳ: "Cậu muốn đổi thứ gì với tôi?"

Lục Kỳ nhìn trái nhìn phải như một tên trộm, sau đó kéo An Hồng Đậu chạy sang một bên.

Chạy thẳng đến ngõ nhỏ, cậu ta mới dừng lại, thò tay vào túi lấy ra một thứ.

Đó là một chiếc nhẫn vàng, trên đó chạm khắc hình hoa mẫu đơn rỗng.

Nhìn thoáng qua, lộng lẫy vô cùng, hoa mẫu đơn thể hiện rõ vẻ phú quý.

Đây quả là một thứ tốt.

Hình như trong không gian của cô cũng thu thập được rất nhiều vàng bạc châu báu, thời gian đã quá lâu, cộng thêm việc ở thế giới tận thế những thứ này đều vô dụng, bản thân cô gần như đã quên mất.

An Hồng Đậu đã quyết định trong lòng, đợi khi về nhất định phải dành thời gian dọn dẹp không gian cho đàng hoàng.

Tuy nhiên, tiền thì không bao giờ là đủ.

Hơn nữa, thế giới này và thế giới mà cô từng ở thời thế giới tận thế không giống nhau, hẳn là thuộc về thế giới cân bằng hay gì đó.

Nghĩ lại thì sau này hẳn sẽ không xui xẻo như thế giới kia, xảy ra tận thế chứ nhỉ!