Chương 40: Chán Nản (2)

Bùi Nghiên Đình không quan tâm đến hai cha con Lương gia nghĩ cái gì, bây giờ hắn chỉ biết rằng Ninh Hiểu Tiêu quá mức xinh đẹp.

Dung nhan nàng vốn đã tuyệt sắc khuynh thành, lại có thêm trâm cài bằng ngọc trai tô điểm, càng khiến hắn không thể rời mắt khỏi nàng.

Ninh Hiểu Tiêu không để ý đến ánh mắt thiêu đốt từ phía người bên cạnh, nàng chỉ nhìn bản thân mình đang cài chiếc trâm ngọc trai trong gương đồng rồi hài lòng gật đầu.

Không tệ, nhìn rất đẹp mắt.

“Đồ của Bắc Di thật tốt.” Ninh Hiểu Tiêu không tiếc lời khen ngợi.

“Đồ thì không tồi, nhưng đáng tiếc, dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ.” Bùi Nghiên Đình cười nói: “Vua Bắc Di ỷ vào việc bọn họ có địa thế vượt trội, càng ngày càng không coi Tĩnh Quốc ra gì. Lần cống nạp này ít hơn những năm trước rất nhiều.”

Lục Tường đứng bên cạnh nghe không khỏi oán thầm. Vương gia biết cống phẩm ít hơn nhiều so với những năm trước mà vẫn không chút khách khí lấy đi chiếc trâm ngọc trai ở chỗ Bệ hạ.

Bây giờ Lục Tường không dám nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của bệ hạ lúc đó.

Đoán chừng hoàng thượng cũng rất hoảng sợ vì Vương gia tự nhiên lại hứng thú với đồ đạc của nữ nhân. Ai bảo trước đây Vương gia đều không thèm để vào mắt biết bao nhiêu cô nương khuê tú.

“Ta phát hiện Tĩnh Quốc cũng không tồi.” Lời nói của Ninh Hiểu Tiêu khiến Bùi Nghiên Đình kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì Ninh Hiểu Tiêu đã bắt đầu tiễn khách: “Vân Lam, ta muốn đi ngủ rồi.”

Bùi Nghiên Đình rời khỏi Vô Phương Cư, chán nản nhìn lên bầu trời.

Vẻ mặt u oán kia khiến Lục Tường không đành lòng, đành phải an ủi: “Vương gia, thời gian sau này còn dài…”

“Rõ ràng còn có thể nói chuyện thêm một khắc nữa. Cũng không phải là trời đã khuya, sao nàng lại vội vàng nghỉ ngơi vậy chứ?” Lời nói của Bùi Nghiên Đình suýt chút nữa đã khiến cho Lục Tường đang đi theo sau hắn lảo đảo ngã sấp xuống mặt đất.

Ai có thể nghĩ được Vương gia nhà hắn không buồn bực vì bị đuổi ra ngoài, mà chán nản vì thời gian được ở bên nhau quá ngắn cơ chứ?

“Vương gia, không phải ngày mai ngài còn muốn đi ra ngoài thành tuần tra tình hình sao? Ninh cô nương đang quan tâm ngài đó.” Lục Tường chỉ có thể cố nghĩ ra một lý do để Vương gia nhà hắn nghe xong sẽ vui mừng.



Quả nhiên, trên mặt Bùi Nghiên Đình nở một nụ cười rạng rỡ: “Ừm, Hiểu Tiêu vốn là người mềm lòng.”

Thật ư?

Vương gia nhà hắn không phiền muộn nữa thì lại tới lượt hắn bắt đầu phiền muộn, sao hắn không nhìn ra nhỉ?

“Vương gia, ngài có nói với Ninh cô nương rằng ngày mai ngài đi tuần tra không?” Lục Tường theo bản năng hỏi lại, sau đó mới nhận ra mình đã gây họa rồi.

Khó khăn lắm mới dỗ được Vương gia… Lần này đừng xảy ra chuyện gì nữa!

“Ta chưa nói.” Bùi Nghiên Đình không thèm để ý chút nào, tự tin nói tiếp: “Hiểu Tiêu nhất định đã biết, nàng rất có bản lĩnh.”

Hắn còn cao hứng hơn cả lúc đã lập được chiến công, chỉ càng khiến cho khóe môi Lục Tường thêm co giật.

Ninh cô nương nhà người ta vốn không có chú ý gì với Vương gia nhà hắn. Cho dù bản lĩnh của nàng có lớn hơn nữa, tại sao phải để ý tới nhất cử nhất động của Vương gia chứ?

May mắn thay, Lục Tường vẫn có lý trí, giữ lại một chút hy vọng cho Vương gia nhà mình.

Ninh Hiểu Tiêu không quan tâm đến vấn đề khiến Lục Tường khó nghĩ, nàng chỉ đang nhìn chăm chú chiếc trâm ngọc trai trên tay cho đến khi ống tay áo bị kéo nhẹ, lúc này nàng mới quay đầu nhìn về phía chuột bạc nhỏ trên bàn: “Làm sao vậy?”

Chuột bạc nhỏ kêu “chít chít” hai tiếng, nhìn chằm chằm Ninh Hiểu Tiêu bằng đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt mù mịt.

Ninh Hiểu Tiêu đặt chiếc trâm ngọc trai sang một bên, chuột bạc nhỏ khéo léo nhảy lên cánh tay Ninh Hiểu Tiêu rồi nhảy lên bả vai cô.

“Chíp Bông, em nói xem, nếu như ta ở lại Tĩnh Quốc thì thế nào?”

“Xoẹt xoẹt” Tay áo của Ninh Hiểu Tiêu bị móng vuốt của chuột bạc nhỏ cào rách. “Chít” một tiếng, chuột bạc nhỏ trượt ngã rơi chỏng vó xuống mặt đất.