Chương 47: Trợn mắt há mồm (2)

“Ta rất thèm thịt, nhưng lợi dụng người khác cũng không tốt, ta sẽ đưa cho nàng ấy mấy quả dại.”

“Ta cũng đưa một ít rau rừng.”

“Ta đi xem ở nhà còn có gì ăn được không...”

Vương Ngọc Liên thấy mọi người đều quay về lều vải, không đến lấy thịt nên lại hét lên: “Cho thịt đây, mau tới lấy.”

Một lúc sau, đã thấy Lão nhân và hài tử, đều cầm đồ trên tay, chạy về phía Vương Ngọc Liên.

Một lúc sau, thịt trên tấm vải dầu đã gần hết.

Dựa theo trọng lượng của con lợn này, chia cho mỗi người một cân vẫn còn dư lại một ít.

Cố An Nhiên có chút lo lắng nhìn các loại rau dại, quả dại và mật ong rừng trên tấm vải dầu.

Nàng cũng không sợ nặng, nhưng không có chỗ để cất giữ, cũng không thể quang minh chính đại thả vào không gian.

Bởi vì mọi người đều cho rằng “nhẫn chứa đồ” của nàng chỉ có thể dùng để đựng những thứ như vũ khí, quần áo...

Nếu biết có thể dự trữ được thực phẩm thì đó là một điều hết sức nguy hiểm.

Suy đi nghĩ lại, nàng vẫy tay về phía hai đứa trẻ nói: “Đại bảo, Điềm Nha, các ngươi thích ăn cái gì, chọn một ít giữ lại đi.”

Đôi chân ngắn ngủn của Điềm Nha đi đến bên tấm vải dầu, chọn nho núi và lê đường.

Đại Bảo lấy mật ong rừng.

Cố An Nhiên lại nhìn Vương Ngọc Liên: “Lão thái thái, ngươi có thích ăn cái gì không? Chọn đi.”

Vương Ngọc Liên lắc đầu: “Không cần, hôm nay ta cũng hái được rau dại và dưa lê ở quanh đây.”

“Người định làm gì với những đồ còn lại? Định trả lại cho người ta sao?”

Cố An Nhiên thở dài một hơi: “Làm sao biết được ai đưa cái gì?”

Nhưng trong đầu nàng đã có sẵn một ý tưởng rồi.

Nàng cuộn đồ trong vải dầu rồi đi đến nơi gia đình Lý Kim Quang hạ trại.

“Lý thôn trưởng, đây là thôn dân cho ta, ta cũng không ăn được nhiều như vậy, hay là đưa cho ngươi chia cho mọi người được không?”

“Trước là giúp đỡ những gia đình khó khăn, còn có mấy thai phụ kia nữa, còn có lão nhân và hài tử.”

Trong nhà Lý Kim Quang đông nhân khẩu, được chia sáu bảy cân thịt, ông ấy đương nhiên sẽ sẵn sàng gánh việc bận rộn này.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ lo việc này giúp ngươi.”

Cố An Nhiên cảm ơn xong liền đi đến chỗ nhà Cố Hồng Khánh, thê tử hắn ta, Nguyệt Quế, có vẻ tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

“Thuốc có tác dụng không?” Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.

Mặt Nguyệt Quế hơi đỏ lên: “Không còn băng huyết nghiêm trọng nữa, chỉ là đã làm chậm trễ chuyến đi của mọi người thôi.”

Cố An Nhiên lấy ra thêm hai viên thuốc, đưa cho Nguyệt Quế: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Nguyệt Quế nhận lấy thuốc, vẻ mặt cảm động cám ơn nói: “An Nhiên cô nương, cám ơn ngươi rất nhiều.”

“Không cần khách khí.”

Vừa nói chuyện, Cố An Nhiên vừa đưa cho nàng ấy một cái bình sứ.

Trong bình sứ này chứa đều là thuốc giữ thai, nàng cố ý cất giữ..

Loại kia được bao bì bằng giấy nhôm, nàng sợ phu thê Cố Hồng Khánh không xử lý được.

Bởi vì thai tượng Nguyệt Nhi không ổn định, đoàn người chạy nạn quyết định ở lại trong núi thêm một ngày, người đi săn thì đi săn, người hái rau rừng thì hái rau rừng.

Cố An Nhiên tìm đến một nơi hoang vắng, nhưng không đi săn.

Ma là nhân lúc rảnh rỗi để đi vào không gian, cày xới đất, gieo tất cả hạt giống rau.

Đến chạng vạng tối, người dò đường mà Lý Kim Quang phái đi đã trở về, bọn họ nói đi dọc theo dòng suối sẽ là đường xuống núi, đi khoảng mười dặm thì có một ngôi làng nhỏ.