Chương 83: Làm Người Thất Bại

**Editor: Hye Jin**

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Cảnh Vân Chiêu đã chạy đến bệnh viện, Lê Thiếu Vân ở phòng bệnh đơn, vừa bước vào cửa, chỉ thấy Lê Thiếu Vân đang híp mắt lại chớp chớp, sắc mặt trắng bệch, trán quấn băng vải kín mít.

Lúc vừa tới cô đã hỏi hộ lý một lần, Lê Thiếu Vân đến bệnh viện nguyên nhân là do tai nạn xe, theo lý thuyết chẳng liên quan gì tới cô mới đúng.

Trong tay Cảnh Vân Chiêu mang theo một rổ trái cây, bên trong toàn bộ trái cây đều là ở trong không gian, hương vị vừa thơm vừa ngọt.

"Em tới rồi sao?" Đỗ Lâm vội vàng đứng dậy, thái độ nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu có chút ngượng ngùng: "Lê thiếu bị tại nạn xe, trên trán và chân đều bị thương."

Thần sắc Cảnh Vân Chiêu rất cổ quái, bởi vì Đỗ Lâm ở đây, cô cũng không nên trực tiếp mở miệng biểu đạt ý đồ mình đến đây.

Dù sao đối mặt chính là hai người đàn ông trưởng thành, cô cũng không thể hỏi đối phương bị tai nạn xe có liên quan gì tới màn động cước đánh người trước kia của cô không.

Lê Thiếu Vân chậm rãi trợn mắt, gương mặt tái nhợt nhìn qua vô cùng đáng thương, bớt đi vài phần tùy ý, phóng khoáng, nhưng quý khí trên người lại chỉ tăng không giảm, chỉ là ánh mắt dường như có chút mất mát, nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng hơi chột dạ.

"Đang yên ổn tại sao lại bị tai nạn? Bác sĩ nói thế nào?" Dù sao cũng tới rồi, nên quan tâm một chút, Cảnh Vân Chiêu vội vàng hỏi.

"Ai biết được? Ven đường có một chiếc xe vận tải lớn đột nhiên vọt lại, cũng may phản ứng của tài xế cũng rất nhanh, bằng không mạng nhỏ cũng mất." Đỗ Lâm giải thích nói.

Anh ta đối với sự tình của Lê Thiếu Vân cũng không quá hiểu, nhưng sau khi xảy ra tai nạn, trong mắt Lê Thiếu Vân sát khí bừng bừng, khiến anh ta cảm thấy khϊếp sợ, anh ta cũng chủ động đi tra xét một chút, tài xế xe vận tải kia nói là phanh đột nhiên không hoạt động, căn bản không nhìn ra có vấn đề gì.

Mấy năm nay Đỗ Lâm cùng Lê Thiếu Vân thời điểm ở chung với nhau, từ trước đến nay đều biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cho nên Đỗ Lâm cũng không biết là anh đắc tội người nào hay là ngoài ý muốn.

Đỗ Lâm vừa nói như vậy, Cảnh Vân Chiêu càng cảm thấy mình quá vô tội.

Nếu nói như vậy, vụ đâm xe kia cùng cô một chút quan hệ cũng chẳng có, lại gọi cô, một người không quá quen biết tới đây, có ý tứ gì?



Đỗ Lâm cũng là người có mắt nhìn, liếc mắt một cái đã biết Cảnh Vân Chiêu không vui, lập tức nhỏ giọng nói: "Vân Chiêu, em nhẫn nại một chút, kỳ thật Lê thiếu rất đáng thương, không có bạn bè, toàn bộ huyện Hoa Ninh trừ bỏ anh cũng chỉ có em cùng anh ta quen thuộc một chút, hơn nữa em còn là y sư, tới giúp anh ta khám một chút, về sau đầu óc nếu có chút vấn đề biết làm sao?"

Cảnh Vân Chiêu thầm thở dài một hơi, thanh âm rất nhỏ: "Làm người thất bại tới vậy sao?"

Nhưng ngẫm lại thấy có chút khó hiểu, một hoa hoa công tử như vậy, theo lý đi tới đâu cũng phải có một đống ong bướm, phụ nữ ghen ghét lẫn nhau, đàn ông cũng không ngoại lệ, đàn ông nào mà không nguyện ý cùng Lê Thiếu Vân tuổi trẻ lại đẹp trai còn có tiền làm bạn bè? Không chừng còn bị đội cho cái nón xanh.

Thời điểm chưa chia lớp, có mấy nữ sinh từng gặp qua Lê Thiếu Vân còn có không ít người đối với anh nhớ mãi không quên, nghe nói còn trộm tới Hương Hải Lâu, để ngẫu nhiên gặp được người.

Thanh âm Cảnh Vân Chiêu tuy rằng nhỏ, nhưng Lê Thiếu Vân vẫn nghe được.

Sắc mặt đen thui.

"Em biết anh ta thất bại là được, đừng nhìn ngoài mặt anh ta phong cảnh vô hạn, trên thực tế mỗi ngày đều nhàm chán quạnh quẽ cực kỳ, bằng không cũng sẽ không để tài xế chở đi khắp nơi tản bộ, hiện tại lại ngốc ở bệnh viện, Ngự Thiên Tiên kia của anh còn quá nhiều việc, không thể thời thời khắc khắc ở đây chăm sóc, nhỡ đâu bị điên thì làm thế nào bây giờ?" Vẻ mặt của Đỗ Lâm cầu cứu.

Nói xong, tự anh ta cũng cảm thấy bội phục chính mình, bản lĩnh mở đường cho hươu chạy quá tuyệt rồi.

Nhưng có một câu nói không sai, Ngự Thiên Tiên thật sự rất bận, hiện tại công việc làm ăn càng ngày càng tốt, anh ta còn là ông chủ nắm chặt công thức, tuy dưới trướng có rất nhiều đầu bếp, nhưng có đôi khi gặp phải những khách hàng đặc thù, vẫn yêu cầu anh đích thân vào bếp.

Lê Thiếu Vân ở huyện Hoa Ninh cũng có quen biết không được bao nhiêu người, nhưng dù sao trừ bỏ Đỗ Lâm, còn lại tất cả đều là thương nhân, chỉ một lòng muốn ôm chặt đùi của Lê gia, nhiều năm trước Lê Thiếu Vân một mình tới huyện Hoa Ninh cũng đã cảm nhận qua sự "nhiệt tình" của những người đó, từ đó về sau, Lê Thiếu Vân tận lực điệu thấp.

Việc này cũng làm cho Lê Thiếu Vân hiện giờ ở bề ngoài nhìn qua chẳng có chút nhân mạch nào. Đỗ Lâm đem sự đáng thương của Lê Thiếu Vân kể lể một hồi, Lê Thiếu Vân tuy rằng nghe được rõ ràng, nhưng vẫn bất động thanh sắc.

Cảnh Vân Chiêu quét mắt nhìn Lê Thiếu Vân một cái, trong mắt hiện lên một tia không thể tin nổi, nhìn qua là người khôn khéo như vậy, lại có thể bởi vì nhàm chán mà nghẹn tới điên sao?

Cô cũng không phải là trẻ nhỏ, lời nói của Đỗ Lâm đánh giá ba phần thực bảy phần giả, nhưng dù sao nhìn phòng bệnh quạnh quẽ này, có thể xác định trước mắt trừ bỏ cô cùng Đỗ Lâm không còn ai khác tới.

"Như vậy đi, trong khoảng thời gian này buổi trưa em sẽ đến đây, những thời gian khác em còn phải đi học." Cảnh Vân Chiêu suy xét một chút, nói.

"Vậy thì tốt quá!" Đỗ Lâm rất vui vẻ, mặc dù chỉ ở một chút lúc giữa trưa cũng tốt, mà, trời mới biết Lê Thiếu Vân có bao nhiêu khó hầu hạ, có thể trốn được bao lâu thì trốn!



"Cậu rất vui sao?" Phía sau, có tiếng hừ lạnh của Lê Thiếu Vân vang tới.

Đỗ Lâm trong nháy mắt nổi đầy da gà, trên mặt lại hiện ra đầy ý cười: "Tớ không phải là vui thay cậu sao, về sau thời điểm giữa trưa tớ không ở đây cậu cũng có người trò chuyện."

Lê Thiếu Vân quét mắt nhìn một cái, ánh mắt sâu thẳm, Đỗ Lâm nhếch miệng cười xấu xa, tớ không sợ.

Lê Thiếu Vân lần đầu tới huyện Hoa Ninh cũng chỉ mới mười sáu tuổi, lúc ấy gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, còn có cả thương gia mở tiệc rượu lấy lòng anh, tiệc rượu kia cũng có những con cái của mấy thương gia kia, vì muốn thân cận cùng Lê Thiếu Vân đã dùng rất nhiều biện pháp, mà khi đó Lê Thiếu Vân không phải dáng vẻ như hiện giờ.

Tuy rằng lớn lên vẫn tuấn tú như cũ, nhưng bộ dạng có chút âm trầm, bộ dạng cách người ngàn dặm, lúc ấy ba của anh cũng là đầu bếp được mời đến, anh vừa lúc cũng ở đó, tận mắt nhìn thấy ánh mắt Lê Thiếu Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng ầm ĩ của người khác, ánh mắt đấy đúng thật là khó quên.

Sau đó trùng hợp nói chuyện cùng Lê Thiếu Vân vài câu, mang theo anh ta đi ăn bữa cơm hoàng gia do chính cha mình nấu, khả năng bởi vậy nên lưu lại chút ấn tượng cho nhau, năm thứ hai Lê Thiếu Vân trở về, chỉ gọi cho một mình anh, từ đó về sau quan hệ mỗi năm lại càng tốt hơn.

Nếu nói về trình độ hiểu biết Lê Thiếu Vân, Đỗ Lâm vẫn có chút tự tin.

Lê Thiếu Vân này hiện giờ nhìn giống một hoa hoa công tử, nhưng thực tế nội tâm không khác gì hai năm trước, không thể đắc tội, thái độ cách người ngàn dặm, bề ngoài thì có vẻ tươi cười, nhưng trong tâm tuyệt đối là lạnh nhạt không cảm xúc.

Nếu như anh ta đã nhìn trúng một ai đó, mặc dù ngữ khí nói chuyện có thể làm người run sợ, nhưng khẳng định không tức giận chút nào. Giống như hiện tại, tuy ngoài miệng âm dương quái khí, nhưng không chừng trong lòng còn đang khen anh ta đó.

Đương nhiên, cũng bởi vậy, Đỗ Lâm đối với Cảnh Vân Chiêu có sự đối đãi đặc biệt vài phần, dù sao trong mấy năm nay, chỉ có Cảnh Vân Chiêu làm cho Lê Thiếu Vân giở nhiều chiêu trò xấu xa đến như vậy, nếu không phải Cảnh Vân Chiêu mới mười lăm tuổi, anh ta hoàn toàn tin tưởng Lê thiếu này đã coi trọng em gái nhà người ta.

Công việc của Đỗ Lâm bận rộn, lúc này sau khi Cảnh Vân Chiêu đồng ý, hàn huyền vài câu lập tức trở về Ngự Thiên Tiên.

Bên trong phòng bệnh, chỉ có Cảnh Vân Chiêu cùng Lê Thiếu Vân mắt to trừng mắt nhỏ, không khí ngượng ngùng vô cùng.

Cảnh Vân Chiêu đánh giá phòng bệnh một chút, phòng đơn, thậm chí còn có phòng vệ sinh cùng phòng bếp, bốn phía an tĩnh, bên trong còn trồng một ít cây cối để thoải mái đầu óc, tại bệnh viện tuyệt đối có thể xem là phòng VIP số một.

"Em không có gì muốn nói với tôi sao?" Lê Thiếu Vân tựa như ngủ lại như không ngủ, đột nhiên mở miệng nói một câu.